🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Trên phố, xe cộ qua lại tấp nập. Những người đi ngang đều nhìn họ với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tò mò. Có người đã đi xa, nhưng vì hiếu kỳ lại quay đầu nhìn thêm lần nữa.

Mộ Cận Bùi siết chặt vòng tay ôm lấy cô, lúc này anh chợt tỉnh táo lại, hỏi: “Làm sao em biết anh ở đây?” Anh tự hỏi rồi tự trả lời, đoán: “Nhìn thấy xe của anh à?”

Chắc chỉ có khả năng này thôi.

Quý Tinh Dao “Ừm” một tiếng. Trước đây cô từng nói với anh rằng cô có định vị của anh, nhưng anh không tin. Lần này cô không giải thích nhiều, chỉ cảm thấy đôi lúc định vị cũng khá hữu ích.

Cô nằm trong vòng tay anh, bị bao bọc bởi hơi thở từ anh, không một khe hở. Trái tim cô rối bời, đầu óc trăn trở. Một bên kéo cô lùi về sau, một bên lại đẩy cô tiến về phía trước. Hai nguồn sức mạnh to lớn kéo cô về hai phía, chẳng bên nào chịu thua.

Sự cảm tính khiến cô chìm đắm. Sự cố chấp lại khiến cô tỉnh táo.

Cuối cùng, Quý Tinh Dao từ từ nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Cận Bùi. Ôm lấy anh lúc này đang bất lực. Cũng là ôm lấy chính cô trong quá khứ, khi cô lạc lối.

Mộ Cận Bùi không còn như trước kia, ôm cô rồi chẳng muốn buông. Lần này, anh buông Quý Tinh Dao đúng lúc, theo phản xạ đưa tay về phía cô.

Quý Tinh Dao đưa tay ra, bắt lấy tay anh: “Chào anh, em là Quý Tinh Dao, hân hạnh được gặp anh.”

Mộ Cận Bùi nhìn vào mắt cô, chợt nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau: “Chào em, anh là Mộ Cận Bùi, ngưỡng mộ đã lâu, rất may mắn được quen em.”

Giữa họ im lặng một lúc, rồi cả hai không nhanh không chậm bước về phía chiếc xe.

Quý Tinh Dao nhìn bóng mình dưới ánh đèn đường, kéo dài, biến dạng, mờ mờ ảo ảo. Cô lại nhìn bóng của Mộ Cận Bùi, còn dài hơn bóng cô. Hai bóng đôi khi chồng chéo lên nhau.

“Hôm nay em gặp chú Trương rồi.”

Mộ Cận Bùi không ngạc nhiên, bởi chú Trương chưa bao giờ buông bỏ cô. Cũng giống như anh không thể buông bỏ Nguyệt Nguyệt, hay Tạ Quân Trình không thể buông bỏ Pudding Nhỏ.

Thái độ bình thản của anh khiến Quý Tinh Dao đoán ra: “Anh biết chú Trương ở Bắc Kinh?”

“Ừ. Anh biết từ lâu rồi.”

Quý Tinh Dao định hỏi gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu: “Chú già đi nhiều lắm. Bây giờ chú chạy taxi. Em đã để lại số điện thoại của mình cho chú.”

“Em… từ lâu đã không trách chú nữa.” Hoặc có lẽ cô chưa từng trách chú. Chỉ là hận. Hận chính mình khi chẳng còn gì trong tay, lại mất đi cả sự nương tựa cuối cùng là chú.

Họ đều là những người đáng thương, không còn gì cả, ngay cả chút hơi ấm cuối cùng cũng bị tước đoạt.

Mộ Cận Bùi hy vọng cô có thể tha thứ cho chú Trương. Vì chỉ khi tha thứ cho chú Trương, cô mới thật sự có thể tha thứ cho anh.

Tối cuối tuần hôm đó, Quý Tinh Dao vừa tắm xong, đang định đi ngủ thì nhận được điện thoại của bố.

Quý Thường Thịnh đã quyết định đến làm việc tại công ty công nghệ của Phó Hàn. Về lý do cụ thể, ông cũng không giải thích cặn kẽ với con gái. Cuộc gọi lần này là để nhờ cô nhắn lại với Phó Hàn rằng ông đã sẵn sàng ký hợp đồng tuyển dụng bất cứ lúc nào.

Bố quyết định nhanh gọn như vậy làm Quý Tinh Dao bất ngờ. Cô cười, trêu: “Bố, sao lần này bố có vẻ nôn nóng thế? Chẳng phải đáng lẽ Phó Hàn mới là người phải giục con sao? Giờ thì ngược lại rồi.”

Quý Thường Thịnh không phải nôn nóng, mà chỉ vì có một số việc cấp bách. Con gái ông không hiểu chuyện thương trường, ông cũng không muốn cô lo lắng quá nhiều. Ông giải thích: “Bố làm vậy là để thể hiện thành ý, không thể tỏ vẻ với người trẻ các con được.” Ngừng lại một chút, ông nói thêm: “Đến lúc đó, con cứ nói là con mềm mỏng thuyết phục mãi, bố không còn cách nào khác mới đồng ý.”

Quý Thường Thịnh chuyển chủ đề, hỏi cô: “Con với Mộ Cận Bùi thế nào rồi?”

Quý Tinh Dao không giấu bố, cô thành thật trả lời: “Tốt hơn mấy ngày trước một chút ạ.”

“Ừ.” Quý Thường Thịnh như đang an ủi cô: “Chỉ cần con cảm thấy tốt là được.” Trước khi cúp máy, ông nhắc lại, dặn cô sớm hẹn gặp Phó Hàn để truyền đạt suy nghĩ của ông.

Quý Tinh Dao đặt điện thoại sang bên, ngồi khoanh chân trên giường, lơ đãng một lúc. Nghĩ về loạt sản phẩm ‘Tinh Dao’, nghĩ về loạt sản phẩm ‘Giả Diện’. Nghĩ cách làm thế nào để hai thứ ấy xuất hiện trong cùng một bối cảnh mà không gượng ép.

Đó là sự hòa giải cuối cùng. Thật quá khó.

Cô cầm chiếc nhẫn trên đầu giường, từ từ đeo vào ngón áp út, nhìn đi nhìn lại. Ngón áp út, nơi gần với trái tim nhất.

Trước khi ngủ, cô lại tháo chiếc nhẫn ra.

Đến chiều ngày thứ ba Phó Hàn mới trở về Bắc Kinh. Quý Tinh Dao hẹn gặp anh tối hôm đó, chọn một nhà hàng cô thường lui tới.

Nghe tin Quý Thường Thịnh đồng ý đến công ty họ, Phó Hàn khá mừng rỡ, liên tục mời Quý Tinh Dao hai ly rượu, còn ghi công lao toàn bộ cho cô.

Ban đầu, anh không hề trông mong gì nhiều. Công ty công nghệ của họ chưa đến mức ai cũng biết tên. Dù là công ty đã niêm yết nhưng giá trị thị trường vẫn còn xa mới so được với tập đoàn Quý Thị trước đây. Huống chi, nhiều công ty danh tiếng đã tiếp cận Quý Thường Thịnh, có ý mời ông về làm việc.

Không ngờ cuối cùng Quý Thường Thịnh lại chọn công ty của họ. Anh không chỉ hưởng lợi từ ánh hào quang của em họ, mà còn nhờ vào Quý Tinh Dao và Nguyệt Nguyệt.

“Ân tình lớn thế này, tôi không dám nói lời cảm ơn nữa.”

Anh lại cùng Quý Tinh Dao cụng ly.

Quý Tinh Dao đáp: “Người phải nói cảm ơn là tôi mới đúng. Mấy năm qua, dì anh luôn giúp đỡ bố mẹ tôi, giúp họ nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới.”

Người ta vừa nhắc đã đến. Lời cô vừa dứt, điện thoại của Phó Hàn đã đổ chuông.

Bây giờ cứ nhìn thấy số dì là Phó Hàn lại cảm thấy áp lực, một nỗi bất lực sâu sắc. Không cần nghĩ, chắc chắn là vì Quý Tinh Dao về nước, dì anh lại muốn giục giã.

Quý Tinh Dao cười: “Anh làm gì mà biểu cảm thế kia, mau nghe máy đi, biết đâu lại có việc gấp.”

Phó Hàn thở dài: “Ngoài chuyện hối thúc cưới vợ, bà ấy làm gì có việc gấp nào.”

Tiếng chuông kết thúc lần đầu, anh không nghe máy. Dì anh lập tức gọi lần hai, quyết phải khiến anh nghe mới thôi.

Quý Tinh Dao cầm túi, chỉ về hướng nhà vệ sinh. Phó Hàn gật đầu, biết cô cố ý né đi, để anh có không gian nghe điện thoại.

Chuông vẫn reo liên tục như thúc giục. Phó Hàn bất đắc dĩ nghe máy: “Dì à, dì dậy sớm thế ạ?” Anh còn giả vờ mình đang ở Manhattan.

“Chỗ dì đang là buổi tối! Con bị lú rồi à?”

Giọng Phó Hàn lộ vẻ mệt mỏi: “Con mệt quá nên quên cả múi giờ. Có chuyện gì vậy ạ?”

Dì anh trách móc: “Mấy hôm trước gọi con thì con bảo bận. Giờ mới sáu giờ sáng, dì không tin con dậy sớm thế này để gặp khách hàng.”

Phó Hàn: “…”

“À đúng rồi, con với Quý Tinh Dao thế nào rồi? Dì không tiện hỏi trực tiếp con bé.” Giọng dì vang lên từ đầu dây bên kia.

Phó Hàn suy nghĩ một lúc, rồi quyết định thẳng thắn với dì: “Con có bạn gái rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng, không khí như đông cứng lại.

Dì không cần hỏi cũng đoán được, chắc chắn cô bạn gái này gia cảnh không tốt lắm, nếu không cháu trai bà đã vội vàng khoe khoang dẫn về từ lâu.

“Cô ấy quê ở đâu?”

Phó Hàn thở dài, không quen với giọng điệu của dì chút nào. Anh không nói bạn gái quê ở đâu, chỉ đáp: “Con thích cô ấy là được rồi. Là con sống với cô ấy, không phải ai khác. Dì và mẹ con, hai người chăm sóc bản thân cho tốt, có thời gian rảnh thì đi du lịch nhiều vào.”

Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời. Nhìn lại, anh thấy dì đã cúp máy.

Phó Hàn ném điện thoại sang bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng trong giây lát.

Quý Tinh Dao quay lại, Phó Hàn chỉnh lại biểu cảm, hai người tiếp tục trò chuyện về việc hợp tác giữa Nguyệt Nguyệt và Time.

Khi tan cuộc đã gần mười giờ.

Ra khỏi nhà hàng, Phó Hàn ngỏ ý muốn đưa Quý Tinh Dao về.

Quý Tinh Dao chỉ tay về phía chiếc taxi bên đường: “Tôi có xe riêng.” Chú Trương đang chờ cô ở đó, lúc đến cũng là chú đưa cô đến.

Buổi chiều, cô đã gọi điện cho chú Trương để hẹn xe.

Cô vẫy tay chào tạm biệt Phó Hàn, rồi đi về phía taxi.

Ngồi vào xe, chú Trương đưa cô một cốc trà sữa: “Đậu đỏ đấy, không biết cháu còn thích uống không.”

Quý Tinh Dao ôm cốc trà sữa còn nóng hổi, cô đã lâu lắm rồi không uống trà sữa, liền gật đầu liên tục: “Cháu thích ạ.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Quý Tinh Dao tựa đầu vào cửa kính xe, nhấp một ngụm trà sữa nhỏ, nhìn con phố đông đúc bên ngoài. Mọi thứ dường như không khác gì so với nhiều năm trước.

“Chú Trương, tối nay mấy giờ chú nghỉ?”

“Cũng khó nói, có hôm sớm, có hôm muộn. Tuổi già rồi, nghỉ sớm cũng không ngủ được.” Vừa nói, điện thoại của chú Trương vang lên, có người gọi đặt xe.

Chú bật loa ngoài, giọng từ bên kia vọng tới: “Chú Trương, khoảng mười một giờ chúng cháu mới tan làm.”

Chú Trương nhìn đồng hồ: “Hôm nay chắc sẽ hơi muộn đấy, con gái chú vừa về. Các cháu có gấp không?”

“Không gấp đâu chú, chú cứ từ từ mà làm.”

Đây là mấy bạn trẻ làm việc ở tòa nhà studio, ngang tuổi Quý Tinh Dao, tự mình khởi nghiệp. Họ thường làm thêm đến khuya. Hằng ngày chú Trương đều đợi xe ở đó, qua vài tháng liền quen thuộc, rồi trao đổi số điện thoại với nhau.

Trong nhóm có một cô gái từng hỏi chú: “Chú ơi, sao chú chỉ đỗ ở mỗi chỗ này đợi xe ạ? Có lúc cháu thấy xe chú đỗ ở đó cả ngày luôn.”

Chú đáp: “Trước đây chú thường đưa đón con gái ở đây, thành thói quen rồi. Con gái chú giờ lớn rồi, đang ở nước ngoài.”

Cốc trà sữa đậu đỏ đã uống được một phần ba. Xe dừng ở cổng khu chung cư.

Quý Tinh Dao trở lại hiện thực, trước khi xuống xe, cô nói với chú Trương: “Hai hôm nữa cháu lại phải đi rồi. Bên đó nhiều việc lắm, cũng không biết bao giờ mới về được.”

Cô không kìm được mà cắn nhẹ chiếc ống hút: “Nếu chú nhớ cháu và Nguyệt Nguyệt, cứ đến thăm chúng cháu. Nguyệt Nguyệt ở cùng cháu, căn hộ cũng rộng, có phòng riêng cho chú. Đến lúc đó, chú kể mấy câu chuyện về những chú tinh linh nhỏ cho Nguyệt Nguyệt nghe nhé.”

Giọng chú Trương khàn khàn: “Được.”

Quý Tinh Dao ngồi yên vài giây, sợ làm chậm việc đón khách của chú, cô mở cửa bước xuống.

Dưới tòa chung cư, từ xa có một bóng dáng cao lớn, dáng đứng thẳng tắp.

Quý Tinh Dao vừa nhìn đã nhận ra ngay, là Mộ Cận Bùi. Anh hẳn đã cố ý đợi cô về.

Trong tay anh cầm một chiếc bật lửa, anh giải thích: “Anh xuống hút một điếu thuốc.”

Quý Tinh Dao “Ừm” một tiếng, nhưng rõ ràng trên người anh chẳng có chút mùi thuốc lá nào.

Mộ Cận Bùi bỏ bật lửa vào túi, ánh mắt vẫn dừng lại ở cốc trà sữa trên tay cô. Chắc là Phó Hàn mua cho cô, vì cô chưa bao giờ tự mua mấy thứ này.

Trà sữa, cái thứ chẳng có chút dinh dưỡng, uống vào chỉ béo lên thôi.

Quý Tinh Dao nhận ra sự khó chịu của Mộ Cận Bùi với cốc trà sữa: “Chú Trương mua cho em, trước đây em thường hay uống. Đậu đỏ, vị em thích nhất.”

Mộ Cận Bùi gật đầu: “Cũng tốt, uống trước khi ngủ giúp an thần.”

Cả ngày hôm nay không gặp cô, anh đưa tay ra với cô.

Quý Tinh Dao hiểu nhầm ý của anh, tưởng rằng anh muốn lấy cốc trà sữa. Vừa hay cô cũng không uống hết, nếu không sẽ lãng phí, liền đưa cho anh: “Hơi ngọt đấy.”

Mộ Cận Bùi: “…”

Anh nhất thời nghẹn lời.

Nhận lấy cốc trà sữa, anh sánh vai cùng cô bước vào chung cư: “Em uống rượu à?” Trên người cô thoang thoảng mùi rượu vang.

Quý Tinh Dao: “Ừm, không nhiều, chỉ một ly thôi.”

Trong thang máy, Mộ Cận Bùi đứng đối diện cô: “Các em ăn mấy tiếng đồng hồ, đồ ăn không nguội sao?”

Đây là lần đầu tiên Quý Tinh Dao thấy một cách ghen tuông kỳ lạ như vậy. Ý anh chắc muốn nói, ăn một bữa cơm mà phải mất mấy tiếng đồng hồ sao?

Cách ghen tuông nhỏ nhen này của anh vẫn giống như trước.

“Phó Hàn gọi điện cho bạn gái anh ta, mất khá nhiều thời gian.”

Một câu nói đã giải thích rõ mọi hiểu lầm.

Về đến nhà, hai đứa trẻ đã ngủ từ lâu.

Quý Tinh Dao muốn vào xem chúng nhưng khi nhìn thấy tờ giấy nhớ dán nổi bật trên cửa, cô lại thôi.

Ngày trước khi rời đi, hai đứa vẫn chưa ra khỏi phòng.

Quý Tinh Dao không biết chúng bận rộn chuyện gì, chỉ thấy hai đứa cả ngày nhốt mình trong phòng. Nhưng trên mặt luôn tràn đầy niềm vui, khi ăn cơm lại cười nói không ngớt.

Buổi sáng, Quý Tinh Dao đến phòng vẽ một chuyến nữa. Nói là đi chăm sóc mấy chậu cây, thực ra là kiếm cớ để gặp chú Trương.

Hôm nay Mộ Cận Bùi không đến công ty, anh họp trực tuyến với Tạ Quân Trình.

Tin tức về Tạ Quân Trình ngày càng lan rộng, những câu chuyện bên lề xuất hiện liên tục trên mạng.

Trước đây Tạ Quân Trình chỉ nổi tiếng với những trò tai tiếng trong giới tài chính. Bây giờ, anh lại nổi danh vượt khỏi phạm vi tài chính. Không chỉ các báo kinh tế, mà cả báo giải trí cũng đưa tin, bởi vì anh từng có mối quan hệ gần gũi với một nữ minh tinh.

Rồi truyền thông thêu dệt đủ thứ, cư dân mạng thì thích thú bàn tán.

Mộ Cận Bùi dựa vào ghế, lơ đễnh nghịch bật lửa trong tay, bật lên rồi tắt, tắt rồi lại bật.

Trên bàn của Tạ Quân Trình có xì gà, nhưng bật lửa của anh lại hết gas. Anh biết rõ, hành động khoe khoang bật lửa của Mộ Cận Bùi là đang cố tình chọc tức mình.

Cuộc họp trực tuyến của hai người, nửa ngày rồi mà chẳng ai nói câu nào.

Cuối cùng, Mộ Cận Bùi mới hơi ngẩng lên: “Anh định bỏ mặc mọi chuyện luôn sao?”

Tạ Quân Trình ngậm điếu xì gà trên miệng, một lúc lâu sau vẫn không trả lời.

Rất lâu sau, từ phía anh mới vọng lại: “Cậu vừa nói gì? Tín hiệu không tốt.”

Mộ Cận Bùi tức đến mức muốn đưa tay qua màn hình, giật điếu xì gà ra khỏi miệng anh.

Anh kiềm chế cảm xúc, nói chậm rãi: “Sao anh lại cho rút hết người bên bộ phận quan hệ công chúng? Anh không sợ mọi chuyện rối tung lên, cuối cùng hội đồng quản trị sẽ quy trách nhiệm cho anh sao?”

Tạ Quân Trình ném điếu xì gà sang bên: “Tốn tiền vào mấy thứ đó làm gì?” Về việc bị quy trách nhiệm, anh không quan tâm, trách thì cứ trách, chẳng ảnh hưởng gì.

Mộ Cận Bùi biết rõ Tạ Quân Trình đang nghĩ gì. Những tin tức này là do Lệ Hách Văn tung ra cho truyền thông. Tạ Quân Trình không muốn M.K phải tốn phí để xử lý khủng hoảng.

Nếu cứ để mọi chuyện tự nhiên phát triển, khi tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, cuối cùng Lệ Hách Văn cũng sẽ tự rước họa vào thân. Dù sao, trong vụ bê bối này, nhân vật chính không chỉ có Tạ Quân Trình, mà còn có cả con gái của cổ đông lớn L.T.

Mấy ngày nay, không chỉ cổ phiếu M.K bị ảnh hưởng, mà cổ phiếu L.T cũng không thoát khỏi liên lụy.

Tạ Quân Trình giờ cứ như đập nồi dìm thuyền, chờ Lệ Hách Văn tự bỏ tiền ra giải quyết.

“Anh đang làm trò tổn hại tám trăm, mất mát một ngàn.”

Tạ Quân Trình: “Tôi là người nhỏ nhen, tôi không dễ chịu, cậu ta cũng đừng hòng được yên.” Anh bực mình vì không được hút thuốc, bèn xoay camera sang bên, nhắm thẳng vào bức ảnh của Nguyệt Nguyệt.

Sau đó, anh đứng dậy rót một ly rượu vang đỏ.

Mộ Cận Bùi nhìn thấy khung ảnh có hình con gái anh, lập tức chẳng còn chút giận dữ nào.

Tạ Quân Trình đã dọn sạch thuốc lá trong nhà, ngày mai Pudding Nhỏ sẽ trở về, anh phải xuất hiện trước mặt con gái với hình ảnh tốt nhất.

Sau đó, anh bận rộn sắp xếp mọi thứ, quên mất Mộ Cận Bùi vẫn đang chờ bên đầu dây máy tính. Đến khi anh quay lại phòng làm việc, kết nối đã bị ngắt từ lâu.

Đêm đã khuya.

Tạ Quân Trình không ngủ được, cũng không muốn ra ngoài nữa, cầm vài hũ pudding và một ly rượu vang ra ban công.

Đằng Nặc gọi điện cho anh, rất thẳng thắn: “Tôi đang ở dưới lầu nhà anh, có muốn gặp một lát không?”

Tạ Quân Trình cười nhẹ: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng người phụ nữ trong lòng tôi không cho tôi xuống, phải làm sao đây?”

Đằng Nặc biết anh nói vậy chỉ là cái cớ, sợ lại bị truyền thông chụp ảnh.

Tạ Quân Trình xoay xoay ly rượu: “Có chuyện gì?”

Đằng Nặc cười mỉa: “Chờ đến khi anh chia tay người phụ nữ trong lòng anh, tôi sẽ nói với anh.”

“Cũng được thôi.” Tạ Quân Trình điềm nhiên đáp: “Có lẽ phải chờ khoảng hai tuần nữa, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cô.”

Đằng Nặc cười khẽ: “Tạ Quân Trình, anh có biết anh đáng ghét đến mức nào không!”

Tạ Quân Trình: “Tôi chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt cả, đâu phải hôm nay cô mới quen tôi.”

Anh mở một hũ pudding, từ tốn nhấm nháp.

“Ngày đầu tiên tôi quen anh, anh đã là một gã tồi!”

Tạ Quân Trình mở thêm một hũ pudding khác: “Tất cả chúng ta đều là người trưởng thành, chơi theo luật ngầm đã thỏa thuận, đôi bên đều có lợi, sao lại nói tôi là gã tồi? Nếu nói thiệt thòi, thì người chịu thiệt chính là tôi, dù sao cũng là tôi phải bỏ công sức.”

Đằng Nặc: “…” Cô đến gặp anh tối nay là muốn hỏi: “Những chuyện bát nháo trên mạng, anh không thấy hay sao?”

Tạ Quân Trình nhấp một ngụm rượu vang: “Thấy chứ, nhưng không có tiền.”

Đằng Nặc bị chặn họng, một lúc lâu vẫn không nói được gì: “Nếu mọi người đều tin rằng tôi và anh có gì đó, chúng ta lại cứ ngồi im chịu trận thì chẳng phải tôi quá thiệt sao?”

Tạ Quân Trình: “Thế thì cô phải xếp hàng.”

Đằng Nặc tức đến mức chỉnh lại tóc. Cô hiểu rõ tính anh, cứ cứng rắn với anh thì anh sẽ không bao giờ chịu, nên cô đổi giọng, mềm mỏng hơn: “Tôi vốn dĩ định giúp anh, cuối cùng lại trở thành người không ra gì.”

Tạ Quân Trình: “Cái ơn này tôi ghi nhớ, sau này sẽ bù đắp cho cô.”

Đằng Nặc: “Anh nhớ lời đêm nay anh đã nói đấy!”

Cô cúp máy.

Gần một giờ sáng, càng uống, anh càng tỉnh táo. Ngày mai Pudding Nhỏ sẽ trở về nhưng anh vẫn không ngủ được.

Lúc này, tại Bắc Kinh.

Mộ Cận Bùi đã chụp lại bức ảnh của Nguyệt Nguyệt vừa xuất hiện trên màn hình. Đây là lúc Nguyệt Nguyệt khoảng ba tuổi, anh chưa từng thấy những bức ảnh này.

Nhưng trên bàn của Tạ Quân Trình, lại có vài khung hình của cô bé.

Bỗng nhiên, từ dưới nhà vang lên tiếng nhạc rock sôi động và những tiếng hò hét vui vẻ của trẻ con.

Mộ Cận Bùi nhanh chóng đi xuống lầu, trong phòng khách, hai đứa trẻ đang nhảy múa trên sofa theo điệu nhạc.

Chúng cuối cùng cũng “ra khỏi phòng”, đang ăn mừng vui vẻ.

Đúng lúc đó, Quý Tinh Dao cũng vừa về đến nơi, đứng sững ở lối vào một lúc.

Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ vẫn không ngừng tự chơi tự vui, vừa nhảy vừa cười, cuối cùng, khi Pudding Nhỏ mệt, cả hai ngã xuống sofa.

Quý Tinh Dao tắt nhạc: “Để mẹ ôm nào.”

Hai cô bé đứng dậy, mỗi người hôn cô một cái.

“Giờ thì có thể nói cho mẹ biết, mấy ngày nay hai đứa rốt cuộc đang làm gì không? Ở Bắc Kinh cũng không đi chơi, đồ ăn ngon cũng không ăn, nói mẹ nghe xem, trong phòng rốt cuộc có gì hấp dẫn thế?”

Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu.

Mộ Cận Bùi cũng tiến tới, bế Nguyệt Nguyệt lên: “Có phải là có bất ngờ gì không? Giờ có thể cho chúng ta xem chưa? Sáng mai chúng ta phải về Manhattan rồi.”

Nguyệt Nguyệt gật đầu, nhưng với điều kiện: “Vậy thì chú phải nắm tay cô Tinh Dao cùng đi vào.”

Pudding Nhỏ ôm cổ Quý Tinh Dao, làm nũng: “Mẹ ơi, nhất định phải nắm tay nhau nhé, chúng ta phải có cảm giác nghi thức.”

Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đồng ý.

Lúc này, bất kể hai đứa yêu cầu điều gì, Quý Tinh Dao đều sẽ đồng ý. Chúng đã kiên trì suốt mấy ngày không ra ngoài, chống lại bao nhiêu cám dỗ.

Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ nắm tay nhau, gần như chạy nhanh về phòng của mình.

Mộ Cận Bùi nắm lấy tay Quý Tinh Dao, sau đó đan mười ngón tay vào tay cô. Đến lúc này, họ vẫn không đoán được hai đứa trẻ muốn dành cho mình điều bất ngờ gì.

“Đùng đùng đùng đùng~” Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ còn phối nhạc cho màn trình diễn của mình.

Cửa mở ra, một bức “ảnh cưới” hiện ra trước mắt.

Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đều sững sờ, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào bức tranh.

Trong tranh, cô mặc chiếc váy trắng dài tuyệt đẹp, còn Mộ Cận Bùi diện bộ vest đen với áo sơ mi trắng. Anh dùng một tay nhấc cô khỏi mặt đất, hai chân cô hơi co lên, như muốn nhảy lên không trung.

Bàn tay trái của cô đặt lên vai Mộ Cận Bùi, ngón áp út đeo chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn anh đã tặng cô.

Còn chiếc nhẫn trên tay Mộ Cận Bùi cũng được vẽ rất rõ ràng.

Khung cảnh này chính là hôm đó, ở dưới xưởng vẽ, khi hai đứa nhỏ trêu đùa, muốn cô và Mộ Cận Bùi hôn chào tạm biệt. Cuối cùng, Mộ Cận Bùi chỉ nhấc cô lên.

Nguyệt Nguyệt rụt rè hỏi: “Cô Tinh Dao, cô có thích không ạ?”

Giọng Quý Tinh Dao khàn khàn: “Thích, rất thích, cực kỳ cực kỳ thích.”

Nguyệt Nguyệt mím môi cười. Trước đây, toàn là Quý Tinh Dao vẽ cho cô bé và Pudding Nhỏ, giờ đây, cuối cùng cô bé cũng có thể vẽ cho cô Tinh Dao.

Pudding Nhỏ từ phía sau ôm lấy vai Nguyệt Nguyệt, cười nói: “Mẹ ơi, tìm bất ngờ đi ạ.” Nói xong, cô bé bật cười.

Mộ Cận Bùi lúc này mới nhận ra, trên gấu váy của Quý Tinh Dao trong bức tranh có vẽ một mặt trăng nhỏ và một chiếc pudding.

Ngày trước, trước khi chia xa, Quý Tinh Dao từng muốn chụp một bộ ảnh cưới, nhưng cuối cùng anh đã không thể làm được điều đó cho cô.

Giờ đây, con gái đã thay anh bù đắp lại điều tiếc nuối ấy.

Anh và Quý Tinh Dao, bằng cách này, đã được tái ngộ trong bức tranh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.