Thứ vẫn luôn mong muốn, luôn ở ngay bên cạnh.
Bạn khao khát viên kim cương trong hộp, bạn cho rằng nó ở trên đỉnh núi cao, ở một chỗ lõm nào đó dưới đáy biển sâu.
Nhưng nó lại nằm ngay trong nhà vệ sinh của bạn, mỗi ngày khi bạn đặt bàn chải đánh răng xuống, có thể có nước nhỏ lên nó.
Điều khao khát rực rỡ nhất trên thế gian này, dường như là mặt trời xa xôi.
Nhưng tia sáng đẹp nhất trên thế giới kia từ lâu đã ngự trị trong chiếc đèn đầu giường của bạn, bạn bật nó rồi lại tắt.
Nó luôn ở đó.
Đây có lẽ chính là tâm trạng của Sở Thượng Thanh.
Tuy rằng cô chưa bao giờ mất ngủ vì chuyện “Phó Nam Thương không yêu cô”, nhưng cô thật sự, thật sự bị dày vò bởi vì thích anh.
Nhưng được thích, bản thân nó, đã là một chuyện khiến người ta rất vui vẻ rồi.
Sở Thượng Thanh quyết định tận hưởng niềm vui này, chứ không rối rắm đến những tháng ngày đã bỏ lỡ trong quá khứ.
Dù sao thì cô cũng là Sở Thượng Thanh.
“Anh thích em từ khi nào?”
Cô nhìn Phó Nam Thương, trên mặt mang theo ý cười.
Người đàn ông cao lớn mặt mày vui mừng hớn hở đỏ bừng.
Anh thú nhận rằng mình đã thích Sở Thượng Thanh tròn ba năm rồi, giống như là tự mình cởi một bộ quần áo trên người xuống.
Đương nhiên, vóc dáng của anh rất đẹp, người ngắm nhìn anh lại là Sở Thượng Thanh, cho nên ***** áo chỉ cảm thấy xấu hổ chứ không hề nhục nhã.
“Anh không nói rõ được.” Anh cố gắng khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-kich-ban-ap-den-tam-thuy-tieu-thao/2785740/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.