Là một ông lớn đầu ngành như tập đoàn Phó thị, ngay cả việc đổi tên thôi cũng đủ gây chấn động trong giới, huống chi còn trực tiếp chuyển nhượng cổ phần. Rất nhiều chuyên gia tài chính trong ngành đã phân tích hành vi thương mại này từ nhiều góc độ khác nhau, và đều bày tỏ không lạc quan về tập đoàn Công Nghiệp Thanh Nam sau khi đổi tên.
Lý do rất đơn giản, thứ nhất, sự phát triển tốt đẹp của tập đoàn trong những năm gần đây có liên quan mật thiết đến quyết sách của chủ tịch mới nhậm chức, Phó Nam Thương. Việc anh giao ra phần lớn cổ phần, không còn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, có phải đồng nghĩa với việc anh không còn tin tưởng vào sự phát triển tương lai của tập đoàn, thậm chí muốn giao lại quyền điều hành hay không?
Thứ hai, việc chuyển đổi một doanh nghiệp gia đình truyền thống, chắc chắn sẽ trải qua những cơn đau. Ngay cả khi không còn Phó Tuyết Thần gây rối, cũng không có nghĩa là không còn những lực cản nội bộ khác. Liệu Phó Nam Thương có thật sự nắm chắc được hướng đi tương lai của tập đoàn khi đã mất đi phần lớn cổ phần hay không?
Thứ ba là hướng phát triển vĩ mô, giai đoạn lợi nhuận của ngành bất động sản về cơ bản đã kết thúc, các tập đoàn liên quan đến bất động sản đều đang mắc kẹt trong những khoản nợ lớn, và cũng đã có những doanh nghiệp bất động sản bị thanh lý và bỏ trốn do đứt gãy chuỗi vốn. Ngay cả những doanh nghiệp hàng đầu trong ngành còn lâm vào nguy khốn, trong cơn lốc xoáy này, ai có thể giữ mình không bị ảnh hưởng?
Nội bộ sắp xảy ra biến động, tình hình bên ngoài nghiêm trọng, dù nhìn thế nào, “Công Nghiệp Thanh Nam” non trẻ cũng khó có thể phát triển theo chiều hướng tốt.
Trong giới đầu tư Bắc Kinh, thậm chí còn có tin đồn rằng Phó Nam Thương đã bán cổ phần bất động sản để bỏ trốn sang đầu tư vào ngành công nghệ.
Chỉ tiếc rằng, ý kiến của các chuyên gia hay những tin đồn trong ngành, rốt cuộc cũng không phải là hiện thực.
Chủ tịch Phó tuy không còn là cổ đông lớn nhất của công ty, nhưng vẫn luôn nắm giữ phương hướng phát triển của Thanh Nam như trước đây. So với Phó thị mang đậm dấu ấn “gia tộc”, Thanh Nam dường như trẻ trung hơn, hành động quyết liệt hơn, nhưng lựa chọn lại thận trọng hơn.
Nhờ việc tập đoàn Thanh Nam liên tiếp trúng thầu hai công trình dân sinh trọng điểm về xóa đói giảm nghèo cùng một vài dự án cải tạo thương mại hứa hẹn mang lại lợi nhuận khả quan, cổ phiếu của Kiến Trúc Trác Nam đã tăng 15% trong quý *****ên của năm, dẫn đầu toàn bộ lĩnh vực bất động sản giữa bối cảnh thị trường ảm đạm.
Cuối tháng năm, những khóm hoa hồng leo dưới tòa nhà Thanh Nam nở rộ thành từng chùm màu hồng phấn, Sở Thượng Thanh chính thức rời khỏi Thanh Nam.
Khi nhận lại tấm thẻ tên của cô, trợ lý Vu, à không, bây giờ phải gọi là thư ký Vu, đã bật khóc.
“Thư ký Sở, chị đi rồi thì em phải làm sao đây!”
Dù đã chuẩn bị tâm lý trong ba tháng, Vu Lộ Lộ vẫn cảm thấy như thể trái tim mình vừa bị nhổ mất cây kim định hải, núi Bất Chu bị đập vỡ, trời long đất lở, hồng thủy ngập trời.
“Không sao đâu, tôi tin em làm được.” Sở Thượng Thanh mỉm cười nói.
Vu Lộ Lộ vẫn khóc rất thảm thiết, thần tượng mà cô ấy ngày nào cũng có thể nhìn thấy, chạm vào, giờ đột nhiên biến mất, cô ấy có khóc cả tuần cũng không đủ!
Sở Thượng Thanh nhìn sang những trợ lý khác trong văn phòng.
Khi cô còn ở đây, cả văn phòng cao nhất có tổng cộng tám trợ lý. Sau khi cô quyết định rời đi, bộ phận nhân sự của công ty đã đánh giá khối lượng công việc và hiệu suất làm việc của cô. Sau đó, trải qua nhiều vòng sàng lọc và tuyển dụng, hiện tại tầng cao nhất có tổng cộng mười sáu trợ lý. Đến tháng tám, con số này có lẽ sẽ giảm xuống còn mười hai người.
Bên Lạc Hải cũng tăng thêm ba trợ lý phụ trách kết nối với Phó Nam Thương.
Điều đó có nghĩa là bộ phận nhân sự của cả hai bên đã dùng bảy người để thay thế công việc của một mình Sở Thượng Thanh.
Mặc dù vậy, hiệu quả làm việc của tầng cao nhất hiện tại vẫn không bằng khi cô còn ở đây, điều này cần phải được cải thiện thông qua sự phối hợp ăn ý giữa các trợ lý và nâng cao kỹ năng chuyên môn của họ.
Vu Lộ Lộ, người kế nhiệm, đã lường trước được số phận bận rộn như chó của mình, nhưng cô ấy không khóc cho bản thân.
Đùa à, đây là thăng quan tiến chức đó! Liều một phen, biết đâu thức ăn cho chó của Kim Điều sẽ đổi thành thịt bò Wagyu đó!
Ngay khi Vu Lộ Lộ thay một tờ giấy ăn để tiếp tục khóc, cô ấy nhìn thấy vị chủ tịch ngốc nghếch của họ mở cửa văn phòng bước ra, đặt một tấm bảng tên mạ vàng lên bàn làm việc cũ của thư ký Sở.
“Vị trí này từ nay về sau dành riêng cho cổ đông lớn, ngày mai gọi người đến cải tạo lại văn phòng của tôi, chuyển chiếc bàn này vào.”
Vu Lộ Lộ: …
À phải rồi, thư ký Sở sau này là cổ đông lớn, ít nhất cũng sẽ quay lại trong đại hội cổ đông!
Chưa kể cô còn có một nam chính ngốc nghếch bị thế chấp ở công ty!
Đồ ông chủ ngốc nghếch! Trả lại nước mắt cho tôi đây!
Ngẩng đầu nhìn những trợ lý mắt đỏ hoe, Sở Thượng Thanh cúi đầu ký tên mình vào văn bản bàn giao – “Sở Thượng Thanh”.
Vẫy tay chào tạm biệt họ.
Lại nhìn thoáng qua Phó Nam Thương, người rõ ràng mặt không chút biểu cảm nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy luyến tiếc, cô nói:
“Sếp, đừng quên giao báo cáo đã ký tên cho thư ký Vu.”
Cửa thang máy đóng lại, trên bức tường kính phản chiếu khuôn mặt cô.
Sở Thượng Thanh nhìn người phụ nữ rạng rỡ trong gương, khẽ cười.
“Thư ký Sở, vất vả rồi.”
Sảnh lớn tầng trệt, có người đứng trước cửa thang máy.
Có cả quản lý cấp cao từ các phòng ban, và cả những nhân viên mới vào công ty.
Sở Thượng Thanh nhìn sang, thấy từng nụ cười.
Những nụ cười mang theo sự lưu luyến.
“Cảm ơn mọi người.”
Người phụ nữ vẫy tay, trên mặt là nụ cười chân thành.
“Tạm biệt!”
Bước ra khỏi cánh cửa kính của tập đoàn, gió ấm áp.
Sở Thượng Thanh mỉm cười xõa mái tóc dài.
Rất hợp với việc cô cưỡi chiếc R1 màu đen của mình lướt qua dòng xe và ánh nắng.
“Thư ký Sở” cô đã làm khá tốt.
“Sở Thượng Thanh” cô sẽ làm tốt hơn nữa.
…
Vu Lộ Lộ không ngờ rằng cô ấy sẽ nhanh chóng gặp lại Sở Thượng Thanh, thậm chí không phải ở công ty, mà là trong một sân nhỏ.
Trên chiếc ghế xích đu bằng sắt màu xám bạc, Sở Thượng Thanh cất quyển sách lại.
“Đây là chó của em à? Đẹp thật.”
Vu Lộ Lộ nhìn Sở Thượng Thanh trong chiếc váy dài, cười như một kẻ ngốc:
“Hì hì hì, thư ký Sở, không không không… cổ đông Sở… Đây là Kim Điều nhà em.”
“Sở Thượng Thanh.”
“Ừm?”
“Không phải ở công ty, cũng không phải cuộc họp, gọi chị là Sở Thượng Thanh là được rồi.”
Lúc nói chuyện, Sở Thượng Thanh đã mở cửa sân.
“A a a! Được được được! Sở Sở Sở… Sở Thượng Thanh.”
Vu Lộ Lộ kéo dây xích, cảm thấy mình như một chiếc loa điện không ổn định: “Vậy, em đi công tác, Kim Điều này xin nhờ chị chăm sóc! Hì hì hì hì!”
“Chị biết rồi, chẳng phải chúng ta đã nói chuyện điện thoại rồi sao?”
Sở Thượng Thanh cúi xuống xoa đầu chú chó lông vàng.
Chú chó lớn với bộ lông vàng óng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy ướt át nhìn Sở Thượng Thanh.
Sở Thượng Thanh thoáng cảm thấy chú chó này có chút quen thuộc.
Vu Lộ Lộ vẫn chưa yên tâm: “Kim Điều, mẹ đi một tuần là về, con phải ngoan ngoãn ở nhà dì Sở đó!”
Cô ấy cũng đặt chiếc vali hành lý đẩy bên cạnh xuống trước mặt Sở Thượng Thanh.
“Đây… là thức ăn cho chó, đồ hộp và đồ chơi của nó, sáng tối cho ăn thức ăn khô, tối dắt nó đi dạo về thì cho ăn một hộp đồ hộp, không có đồ hộp mồi nó thì nó sẽ la cà ngoài đường đến nửa đêm mới chịu về.”
“Ừm.” Sở Thượng Thanh gật đầu, lại xoa đầu chú chó, “Những điều này chị sẽ nói rõ với Phó Nam Thương.”
Từ khi thời tiết ấm áp, Phó Nam Thương sợ cô bận học hành cả ngày, tối thường kéo cô ra ngoài đi dạo. Gần đó có rất nhiều người già sinh sống, buổi tối có người ôm bóng tập thể dục, có người ngồi đánh cờ dưới ánh đèn đường, có người dùng chổi chấm nước viết chữ thư pháp trên đất, hai người đã quen với cảnh đao quang kiếm ảnh trên thương trường, cuộc sống dưỡng lão vui vẻ này thật hiếm thấy, ngày nào cũng xem rất thích thú.
Phó Nam Thương muốn học viết chữ bằng chổi, quay đầu lại thì thấy cô bạn gái xuất thân từ ngành lịch sử của mình đã hòa nhập với các ông bà lão, cô nói chuyện lịch sử mạch lạc, nhớ chính xác năm sinh năm mất của nhiều người nổi tiếng, lại biết nhiều chuyện dã sử, nói qua nói lại liền trở thành trung tâm của đám đông. Rất nhanh, những người già gần đó đều yêu mến cô gái trẻ ôn hòa hào phóng này.
Ngược lại, Phó Nam Thương lại trở thành “chàng trai trẻ khỏe mạnh ngốc nghếch nhà Sở Thượng Thanh”.
Không biết vì sao cách gọi kỳ quái này lại đánh trúng tim đen của Phó Nam Thương, khiến anh tối nào cũng muốn ra ngoài hơn.
Quyết định giúp Vu Lộ Lộ nuôi chó, Sở Thượng Thanh đã liên lạc với Phó Nam Thương, bạn trai đặc biệt hiểu chuyện nào đó lập tức bày tỏ việc dắt chó đi dạo cứ giao cho anh, nhặt phân chó cũng để anh làm.
Vu Lộ Lộ vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, Kim Điều vừa nãy còn ngoan ngoãn ngồi im cho Sở Thượng Thanh vuốt đầu giờ ủ rũ nằm xuống.
“Em không nỡ hả?” Sở Thượng Thanh lấy một món đồ chơi từ trong vali ra, “Có muốn chơi bóng không?”
Chú chó lớn vẫn tỏ vẻ rất buồn bã.
Hoa mẫu đơn mới được chuyển đến trong vườn đang nở rộ, thoang thoảng mùi hương, Kim Điều, chú chó lông vàng có tên là Kim Điều, khịt khịt mũi, không hề nhúc nhích.
Khi Phó Nam Thương trở về thì trời vẫn chưa tối, anh vừa bước vào sân đã thấy một chú chó lớn màu vàng nằm bên chân Sở Thượng Thanh.
“Đây là chó nhà thư ký Vu phải không?”
“Ừm, xa chủ nên tâm trạng nó không tốt lắm…”
Sở Thượng Thanh còn chưa nói xong, đã thấy chú chó lớn vừa nãy còn buồn bã đột nhiên nhảy dựng lên, hai mắt nhìn chằm chằm Phó Nam Thương.
Phó Nam Thương và Kim Điều mắt đối mắt, hỏi nó: “Mày muốn gì?”
Kim Điều cũng không muốn gì, chỉ là nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu.
Sở Thượng Thanh đứng bên cạnh nhìn, lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Nhà có thêm một vị khách nhỏ, hai người tự nhiên quyết định ăn tối ở nhà, Phó Nam Thương lấy nước súp bò kiểu Pháp đông lạnh trong tủ lạnh ra pha chế thành sốt rượu vang đỏ, làm bít tết ăn kèm măng tây và cơm nấm hương.
Mùi thơm của thịt thu hút Kim Điều, Phó Nam Thương đang mặc tạp dề cúi đầu nhìn xuống liền thấy bên chân có thêm một con chó đang ngơ ngác nhìn mình, phát hiện con người đang nhìn mình, con chó lại nghiêng nghiêng đầu.
Phó Nam Thương đột nhiên hiểu ra đây là đang làm nũng.
“Mày có ăn được thịt bò không? Muốn ăn tái chín thế nào?”
Con chó đổi hướng nghiêng đầu, mắt vẫn ướt sũng.
Phó Nam Thương hết cách.
Không có bít tết tươi, trong tủ lạnh có thịt bò khô anh đã học làm cho Sở Thượng Thanh trước đây, sợ cô vừa đọc sách vừa ăn sẽ quên uống nước, nên không cho muối, lấy hai miếng đưa đến miệng chó.
“Chỉ có hai miếng thôi, mày có làm nũng nữa cũng không có đâu!”
Kim Điều ngậm thịt bò khô vẫy đuôi chạy một mạch đến trước mặt Sở Thượng Thanh, thả miếng thịt xuống.
Sở Thượng Thanh đang được Sate trợ giúp phân tích tình hình thị trường kỳ hạn gần đây, nhìn thấy miếng thịt khô đặt trước mặt mình, lại nhìn Kim Điều đột nhiên nằm sấp trước mặt mình vừa dùng đầu mũi chấm vào miếng thịt khô vừa dùng đôi mắt tròn nhìn mình, cô không khỏi bật cười.
“Cái này là cho em, em ăn đi.”
Cô nói xong, Kim Điều lập tức đứng dậy cắn rộp rộp ăn, nhai kỹ nuốt chậm, thơm ngon vô cùng.
Phó Nam Thương bưng bữa tối ra liền thấy Sở Thượng Thanh đang cười với con chó.
Lúc ăn cơm, anh gắp một miếng bít tết thăn ngoại lớn vào miệng, dùng mắt nhìn Sở Thượng Thanh nhai nhai.
Sở Thượng Thanh hỏi anh: “Có phải miếng bít tết này nhiều gân quá không?”
Phó Nam Thương nghiêng đầu một bên nhanh chóng nuốt miếng bít tết xuống.
Vừa hay lại thấy con chó lông vàng lớn kia đang nhìn mình, anh lập tức trừng mắt nhìn lại.
Ăn xong cơm, hai người cùng nhau ra ngoài dắt chó đi dạo, đi trên đường cây ngô đồng, có bà thím cười chào hỏi:
“Tiểu Sở, ồ, đây là con chó từ đâu tới vậy, trông thật có tinh thần.”
“Dì Lưu định đi nhảy múa ạ? Đây là của bạn chúng cháu, cô ấy đi công tác, gửi nuôi hai ngày ạ.”
Phó Nam Thương cầm dây xích của Kim Điều, im lặng kéo nó để nó không chạy lung tung.
Không được chạy lung tung, Kim Điều liền cứ cọ vào người Sở Thượng Thanh, nó dường như biết ai mới là người thực sự làm chủ trong nhà này, khi đối mặt với Sở Thượng Thanh luôn có vài phần nịnh nọt.
Phó Nam Thương càng nhìn càng tức giận.
Rất nhanh sau đó, họ gặp một người cũng đang dắt chó đi dạo. Thấy một chú chó con, Kim Điều lập tức lao tới. Không ngờ, chú chó trắng nhỏ xíu kia lại hung dữ đến vậy, vừa nhe răng vừa sủa, khiến Kim Điều sợ hãi chạy vội về núp sau chân Sở Thượng Thanh.
Phó Nam Thương cười khẩy một tiếng.
“To xác thế mà vô dụng.”
Kim Điều dường như hiểu được, quay đầu nhìn anh.
Phó Nam Thương lại nhăn mặt trêu nó.
Không biết từ lúc nào, người và chó bắt đầu so tài.
Một ông cụ gọi Sở Thượng Thanh lại xem ván cờ, Sở Thượng Thanh bước tới, Phó Nam Thương vẫn giằng co với Kim Điều.
Ánh đèn đường kéo dài bóng người và bóng chó, như đang diễn một vở kịch câm.
Kim Điều muốn tìm Sở Thượng Thanh.
Phó Nam Thương không cho.
Nó dùng đôi mắt chó trừng Phó Nam Thương.
Phó Nam Thương mặt không đổi sắc trừng lại.
Bên bàn cờ, Sở Thượng Thanh nhìn ván cờ tàn mà ông cụ lấy từ sách cờ ra, thử di chuyển quân tốt.
Ông cụ bên cạnh đột nhiên bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha, Tiểu Sở này, cô mua con chó này theo kiểu dáng của Tiểu Phó à?”
Sở Thượng Thanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy người và chó đang nhìn nhau.
Vẻ mặt đều không cảm xúc.
Thật là… giống hệt nhau.
Phó Nam Thương giống chó đến vậy sao?
“Ăn xong bò khô của tôi rồi thì tránh xa bạn gái tôi ra, hiểu chưa?”
“Gâu gâu…”
Thấy Sở Thượng Thanh quay lại, đôi mắt Kim Điều lại long lanh nhìn cô.
Phó Nam Thương tức giận thở phì phò, cũng trợn mắt nhìn Sở Thượng Thanh.
Sở Thượng Thanh: …
Cô đột nhiên có chút tò mò, thư ký Vu mỗi ngày đi làm thì nhìn ông chủ của mình như thế nào?
“Đừng cãi nhau.”
Sở Thượng Thanh nói.
Nói xong, cô che miệng cười khúc khích.
“Sao thế?”
Phó Nam Thương hỏi cô.
Kim Điều cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Sở Thượng Thanh nhìn ánh mắt có chút khó hiểu của một người một chó này, bật cười ngồi xuống đất.
Thôi xong, khi cô nhận ra bạn trai mình rất giống một con chó, cô hình như đã đi trên con đường không lối thoát rồi.
Gió đêm mùa hè thổi tung mái tóc xoăn của Sở Thượng Thanh.
Lần *****ên trong đời cô cười đến mức hết cả sức lực, phải được người cõng về nhà.
Vừa cõng Sở Thượng Thanh, vừa dắt Kim Điều, Phó Nam Thương không quên khoe khoang với chú chó.
“Nhìn này, tôi có thể cõng cô ấy.” Giọng điệu rất đắc ý.
Kim Điều liếc nhìn anh một cái, ánh mắt có chút khinh thường khó hiểu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.