Búi tóc đuôi ngựa vừa buộc gọn gàng đã xõa tung ra, mười mấy phút bận bịu hoá thành công cốc.
Mái tóc cọ xát khiến má ngứa ran, may mà Mẫn Trí kịp thời đưa tay ra, gạt những sợi tóc quấy rối ra sau tai Tịch Lãnh, rồi đổi tay, nâng khuôn mặt ấy lên, tiếp tục nụ hôn sâu hơn.
Sợi dây buộc tóc không biết đã rơi xuống góc nào trên sàn nhà.
Tịch Lãnh nghi ngờ rằng lời nói đùa của Dung Tinh Diệp đã linh nghiệm, cậu thật sự đang bán sắc cầu vinh, và nhận được những thứ vượt xa so với phúc lợi của fan hâm mộ.
Bí ẩn về thân phận của chủ nhà tan biến theo nụ hôn này. Anh đã giữ lại bức tranh mười mấy vạn của mình, cộng thêm căn biệt thự sang trọng gần như được ở miễn phí này, nếu còn muốn truy cứu đến cùng, thì chỉ có thể truy ra món nợ ân tình mà cậu không thể trả hết.
Hơn nữa, cậu không có cảm giác bài xích khi hôn người này.
Thực ra, người chịu thiệt thòi phải là Mẫn Trí mới đúng.
Lần này, liệu anh có còn đau không?
Điện thoại trong túi rung lên, Tịch Lãnh giật mình bừng tỉnh.
Cậu vội vàng lùi lại một bước, lấy điện thoại ra. Lúc này Dung Tinh Diệp chỉ nhắn tin, hỏi cậu rốt cuộc khi nào mới về nhà.
Bên dưới còn gửi một câu bất an: 【Anh lại lén chạy mất rồi phải không!!】
Cậu trả lời một câu "Sắp về rồi", trước mắt còn có một người khác cần phải giải quyết, đôi môi kia ướt át đỏ mọng, là kiệt tác của cậu, đôi mắt đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nam-phu-si-tinh-de-luon-cong-chinh/1898811/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.