Theo bản năng, Phương Tình nuốt ực một ngụm nước miếng, cảm giác bàn tay như chạm phải một cục than hồng nóng rực, đốt xuyên qua xương cốt tứ chi của cô, đốt tới mức cô thở không thông.
"Khang... Khang tiên sinh..." Cô lắp bắp, ngay cả mình muốn nói gì cũng quên mất tiêu.Khang Tư Cảnh không nói nữa, hất mạnh tay của cô ra, sửa sang lại quần áo rồi đi thẳng ra ngoài cửa. Mà Phương Tình ngồi yên bất động dõi theo động tác rời đi của anh một hồi lâu rồi mới lấy lại được tinh thần.Cô vô ý thức nhìn xuống lòng bàn tay của mình, cảm thấy bây giờ nó vẫn còn róng rực.
Nhưng mà cứ theo đà này thì phán đoán của cô đều sai bét, cứng ngắc giống như gậy sắt như thế này thì làm gì có bệnh không tiện nói ra. Nghĩ đến đây, Phương Tình không khỏi nhớ lại cảm xúc vừa rồi, trong lòng thầm cảm thán, vật kia lớn quá đi thôi.
Nghĩ rồi mặt cô lại đỏ bừng lên.
Hơn nữa, mới vừa rồi, hình như cô đã trêu chọc anh gì đâu, tại sao anh đã... Phương Tình vội vàng vuốt vuốt mặt, khống chế mình suy nghĩ tới chuyện khác.Phương Tình chờ trong phòng một hồi mà Khang Tư Cảnh vẫn chưa trở lại. Cuối cùng, cô không yên lòng, đi ra ngoài hỏi thăm, rồi mới được mẹ mình cho biết, Khang Tư Cảnh nói là vừa nhận được điện thoại, công ty bên kia có chuyện gấp, ngay cả đồ ngủ cũng chưa kịp thay thì bỏ ra ngoài.
Phương Tình hiểu rõ hơn ai hết, mới vừa rồi anh vẫn luôn ở trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nguoi-dan-ong-yeu/1521455/chuong-16-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.