" Niệm Vân ngồi yên nào."
" Huynh làm gì vậy?"
" Huynh chỉ xem một lát thôi." Vén lên mái tóc đen dài của Niệm Vân, Niên Du tỏ ra nghiêm trọng, đến khi nhìn thấy nốt ruồi sau gáy của đệ đệ mình vẫn ở đó cậu mới an tâm: " Qủa nhiên nó vẫn ở đây."
" Huynh xem cái gì?"
" Không có gì." Niên Du xoa đầu cậu, thói quen này trước kia luôn bị Niệm Vân chán ghét, bây giờ lại tỏ ra thích thú giống như con mèo nhỏ thích được cưng chìu vậy: " Rất may đệ vẫn là Niệm Vân, đệ đột nhiên thay đổi nhiều việc cũng không còn nhớ nữa làm huynh lo rất lo lắng."
" Đệ như vậy không tốt sao?"
" Tốt lắm, vì vậy huynh rất vui. Hiện giờ huynh không cần cả ngày phải lo cho đệ nữa."
Niệm Vân tròn mắt nhìn Niên Du, ca ca yêu thương nhân vật phản diện như vậy, nếu biết mình không phải Niệm Vân thật thì sao? " Cho dù rất tốt đi nữa, nhưng lỡ như đệ không phải là Niệm Vân."
" Nốt ruồi sau gáy đệ thì không sai được phải không? Đây chắc chắn là đệ đệ của ta."
" Huynh nói vậy chỉ càng khiến đệ thêm cảm thấy không vui thôi." Niệm Vân buồn bã cúi đầu ủ rũ không con mèo cụp tai lại khi bị bỏ rơi vậy.
" Đệ dường như quên khá nhiều chuyện, trước đây đệ rất thích pha chế thuốc. Còn bây giờ phòng dược liệu cũng không đến."
" Phòng được liệu, có nơi đó sao?"
" Căn phòng đó là do đệ yêu cầu hoàng thượng để cho mình còn gì, vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nhan-vat-phan-dien-muon-lam-nguoi-tot/236769/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.