" Cung Nhĩ, nhanh cứu ta đi tay ta mỏi nhừ rồi."
" Ta cũng muốn lắm, nhưng....!" Minh Cung Nhĩ liếc mắt thăm dò Ngạo Khiết, Hoàng thượng ở đây, người chưa cho phép ai dám tự ý làm bừa chứ. Khi trở về không thấy tâm hơi của Niệm Vân đâu nhưng hoàng thượng lại dễ dàng xác định được vị trí của cậu, nói thẳng ra mọi động tĩnh của Niệm Vân ngay từ đầu đều đã nằm trong lòng bàn tay của người.
" Không cứu ta, ta có ngã chết về làm ma cũng sẽ tìm ngươi. Ngươi là cái đồ đáng ghét thấy chết không cứu."
" Ngươi....!" Tên tiểu tử nhà ngươi hôm nay còn biết mắng người: " Hoàng thượng, thần....!"
" Không phải chuyện của ngươi."
"....!" Hoàng thượng thật ra làm sao, không cho cứu người chẳng lẽ thật sự muốn đứng đây nhìn hắn bị tên kia la hét mắng từ trên cây sao?
" Cung Nhĩ uổng công ta xem ngươi như bạn bè ngươi lại làm ngơ ta, ta...ta mà xuống được cũng sẽ độc chết ngươi."
Ngươi ngày càng có gan rồi đó, Hoàng thượng còn đang ở đây ngươi làm dám nói....! Cung Nhĩ chợt nhận ra, không lẽ hoàng thượng.
Niệm Vân đang muốn mắng thêm thì nhận ra cành cây dường như không chịu nổi sức nặng của mình nữa, bị té cây lúc nhỏ cậu nhớ đời rồi: " aaaaa cứu ta mau lên, sắp gãy tới nơi rồi."
".....!"
" Rắc...!" Một tiếng rắc thêm cành cây rung chuyển mạnh khiến Niệm Vân không muốn cố chấp nữa: " Hoàng.....hoàng thượng, cứu ta đi!"
" Nói lại đi."
" Năn nỉ người, làm ơn cứu ta đi Hoàng thượng."Ngạo Khiết cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nhan-vat-phan-dien-muon-lam-nguoi-tot/236766/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.