____________________
Từ sau khi tốt nghiệp, Lộ Nghiêu đã rất lâu không cảm nhận qua cảm giác đốt đèn đánh trận lúc nửa đêm như vậy nữa.
Cậu nhìn quyển sách giáo trình kinh tế học và môn thống kê dày cộp trong tay, lại liếc mắt nhìn đống giấy A4 in đề thi trọng tâm bên trên cùng, cảm giác như đang bị thôi miên.
"Vẫn còn một quyển tổng hợp đề thi thật tôi vẫn chưa in xong, ngày mai đưa cho cậu." Lâm Viễn Chi bỏ túi xuống ngồi đối diện cậu, ngữ khí tiếc nuối.
Lộ Nghiêu khóc không ra nước mắt ừ một tiếng, thôi được rồi, chính mình đòi dạy kèm, khóc lóc thì cũng phải học cho xong.
Quyển tài liệu ôn tập này không hổ là do học bá soạn ra, vừa mở ra liền thấy tất cả đều là những thứ hữu ích, nửa câu vô nghĩa cũng không có, Lộ Nghiêu nhìn vài tờ liền mơ màng sắp ngủ, không thể không lấy tinh dầu bạc hà ra ngửi ngửi cho tỉnh táo.
Bàn dài đối diện, Lâm Viễn Chi đang phiên dịch tư liệu tiếng Anh, chỉ chớp mắt, liền nhìn thấy Lộ Nghiêu nỗ lực dùng hai ngón tay căng mí mắt của mình ra, cưỡng bách bản thân đọc sách.
Thật đáng yêu.
Khóe miệng anh cong lên không rõ ràng, tiếp tục cúi đầu phiên dịch tư liệu.
Lật qua một trang sách, Lộ Nghiêu duỗi duỗi eo, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Không được rồi, tôi phải đi mua cà phê, anh muốn uống cái gì, tôi mời."
"Giống cậu đi."
Không mất nhiều thời gian, đồ uống đã đưa tới dưới tầng thư viện, Lộ Nghiêu đúng lúc muốn đứng dậy vận động chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700714/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.