Bữa lẩu này Nguyễn Thanh ăn có chút thất thần, Cố Bách vẫn giống như trước, rất để ý cảm nhận của cậu, luôn chú ý xem cậu muốn uống nước hay muốn uống canh, nhưng Nguyễn Thanh cảm thấy hắn chỉ làm vậy theo thói quen mà thôi.
Từ trường mật thiết giữa họ mà người ngoài khó có thể chen vào trước kia đã không còn tồn tại nữa rồi.
"Nguyễn Thanh, cậu muốn ăn cái gì, xem xem cậu gầy như vậy."
Nhìn núi đồ ăn trong bát nước chấm, Nguyễn Thanh hơi nhíu mày lại.
"Tớ biết, cậu không cần gắp cho tớ."
"Lâm Viễn Chi, bò viên chín rồi phải không?"
"Chín rồi, để tôi gắp cho cậu."
"Cố Bách, anh có bệnh à, anh lấy mất sách bò tôi nhúng rồi?"
"Sao tôi biết được miếng nào là cậu nhúng? Hơn nữa cậu ăn đủ nhiều rồi đi, cho người khác ăn nữa không được chắc?"
"Anh cũng có ăn sách bò đâu, lấy của tôi làm gì?"
Nhìn hai người như hai nhóc học sinh tiểu học cãi nhau, Lâm Viễn Chi bất đắc dĩ lại nhúng thêm một ít sách bò.
Mập Mạp uống sữa ngô, trong miệng nhai bò viên, thích ý nheo đôi mắt. Thực tập quá mệt mỏi, sếp của hắn người này còn ngu hơn người kia, vẫn là cùng bạn bè ăn ăn uống uống thoải mái hơn.
*Từ gốc ổng chửi sếp là 傻逼 : ngu l^n Ăn lẩu xong, mấy người lại kéo nhau đến quán KTV đối diện, Lộ Nghiêu đã đặt phòng trước, vừa vào cửa liền có người phục vụ đi lên tiếp đãi. "Là Lộ tiên sinh phải không ạ, phòng của các vị ở tầng ba, ở đó đã có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700721/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.