Không bao lâu sau, quản lý cùng giám đốc đều vội vã chạy lại đây. Lưu Minh Khải tự biết bản thân đuối lý, cũng không muốn báo án, buông vài câu chửi đổng rồi nhe răng trợn mắt ôm bên má sưng tấy chạy đi.
Bọn họ người đông thế mạnh, hắn thân cô thế cô nên không dám làm gì lỗ mãng, có điều lần sau tìm được cơ hội, sớm hay muộn hắn cũng sẽ đem những nhục nhã hôm nay tất cả đều tính toán trong một lần!
Nhìn Lưu Minh Khải xám xịt lái xe đi, Lộ Nghiêu cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh.
"Đàn anh, về sau anh không cần lo lắng, hẳn là hắn không dám đến nữa đâu."
"Lộ Nghiêu, việc hôm nay thiệt thòi cho em rồi." Nguyễn Thanh cảm kích mà nhìn cậu.
Cố Bách nghe được đáy lòng liền hụt hẫng, giọng điệu chua lè, "Chỉ cảm ơn cậu ta, tớ thì sao?"
Nguyễn Thanh đối diện với ánh mắt hắn, nghĩ tới bộ dáng bất ổn của Cố Bách khi đánh nhau vừa rồi, lại sợ hãi rũ mắt xuống, "Bạo lực rốt cuộc cũng không phải cách tốt."
Cố Bách vừa nghe lời này, tức khắc khó chịu mà liếc Lộ Nghiêu một cái.
"Tớ bạo lực? Cậu ta mấy ngày trước đánh nhau ở trường cậu còn chưa được thấy đâu, đánh đến nỗi biến dạng cả mặt người ta."
Nguyễn Thanh mấy ngày này không đến trường nên cũng không rõ chuyện Lộ Nghiêu đánh nhau, nghe vậy lập tức a nhẹ một tiếng.
"Lộ Nghiêu, có phải ai bắt nạt em không? Không bị thương đó chứ?"
Bị đối xử tiêu chuẩn kép—Cố Bách:......
"Cậu ấy vẫn tốt lắm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700731/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.