Ngọn lửa vô danh kia vẫn luôn từ lồng ng.ực hắn đốt xuống bụng dưới, thẳng đến lúc Cố Bách đi đến ban công, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua bên hông mình, hắn mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Hoá ra cảm xúc hỗn loạn tràn ngập trong lồng ng.ực hắn không phải là phẫn nộ, cũng không phải là chán ghét, mà là...
Sắc mặt Cố Bách cực kỳ khó coi chui vào toilet, hắn mở vòi nước mức mạnh nhất, không ngừng dùng nước lạnh hất vào mặt mình.
Bọt nước lạnh lẽo văng tứ phía, Cố Bách ghé vào trên bồn rửa mặt, cả khuôn mặt đều bị hắn xoa đỏ ửng. Nhưng mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, cứ nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh chiếc eo thon trắng nõn kia...
"Đừng hôn, trong ký túc xá có người..."
Lộ Nghiêu nghe được tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, giật giật cổ áo Lâm Viễn Chi, gian nan đẩy anh ra.
Hơi thở Lâm Viễn Chi gấp gáp, nhìn chằm chằm bờ môi hồng nhuận no đủ của cậu, "Chắc là Mập Mạp hoặc Nguyễn Thanh đã trở lại, không cần quan tâm bọn họ."
"Vậy cũng không được, không phải lát nữa anh còn phải thi chạy sao? Mau nghỉ ngơi đi."
Lộ Nghiêu chép miệng chui vào trong chăn, dùng chăn bọc bản thân kín mít.
Lâm Viễn Chi nhìn cậu bọc mình lại như cái kén sâu, bất đắc dĩ cười một tiếng, anh cách một lớp chăn ôm lấy Lộ Nghiêu, hôn một cái lên cổ cậu.
"Được."
***
Chạy tiếp sức 4x100* yêu cầu các thí sinh chuẩn bị trước, Lâm Viễn Chi đặt sẵn đồng hồ báo thức, chuông vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700749/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.