Mưa đã tạnh, hai người cũng trở về chung cư Thư Hương.
Nhân lúc Lâm Viễn Chi đang thu quần áo ngoài ban công, Lộ Nghiêu lén lút vào phòng tắm, gọi điện cho Vương Khánh Quốc.
Cậu vừa mới biết hôm nay là sinh nhật Lâm Viễn Chi, hoàn toàn không kịp chuẩn bị quà, cũng không biết nên tặng gì, đành phải tìm Vương Khánh Quốc nhờ tư vấn.
"Tớ nói này, hai người còn sống chung với nhau rồi, hỏi mấy chuyện này làm gì nữa? Cậu cứ cởi sạch, buộc một cái nơ bướm trên người rồi nằm lên giường đi. Đảm bảo đây chính là món quà mà nam thần mong muốn nhất."
Lộ Nghiêu đau đầu, đưa tay day trán.
"Tớ đang nghiêm túc đấy, cậu đừng có bày mấy cái trò vớ vẩn nữa được không?"
Vương Khánh Quốc tỏ vẻ khó hiểu: "Ơ, đùa một câu mà cũng nổi nóng là sao? Đừng bảo với tớ là... hai người còn chưa làm đến bước cuối cùng nhé?"
Mặt Lộ Nghiêu thoáng ửng đỏ, khẽ "ừ" một tiếng.
Vương Khánh Quốc lập tức kinh ngạc: "Đờ phắc? Là cậu không được hay nam thần của chúng ta không được thế?"
Lộ Nghiêu vô thức xoa xoa vành tai nóng bừng, có chút bối rối: "Cũng... đã thử một lần. Nhưng tớ sợ đau, nên anh ấy không tiếp tục nữa."
Nhớ lại đêm hôm đó, giọng cậu cũng nhỏ đi không ít.
Hai người trẻ tuổi ngủ chung một giường, làm sao có thể không nảy sinh suy nghĩ ấy được? Hôm đó, từ một nụ hôn nồng nhiệt, cả hai dần không thể kiềm chế, nhưng đến bước cuối cùng, khi thấy Lộ Nghiêu nước mắt lưng tròng, ánh mắt còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phao-hoi-thu-bien-thanh-van-nhan-me/2700760/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.