Lộ Nghiêu từ nhỏ đã là một đứa trẻ rất được yêu thích.
Cậu có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn sáng rực, khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười. Họ hàng ai gặp cũng khen ngợi, thầy cô trong trường cũng rất cưng chiều. Hơn nữa, cậu hào phóng, nên bạn bè đều thích chơi cùng cậu.
Từ khi sinh ra, Trần Hương Mai đã nghỉ việc để ở nhà chăm sóc cậu. Trong khi đó, Lộ Vũ Phong ngày càng bận rộn với công việc kinh doanh, không có thời gian dành cho con trai. Để bù đắp cho sự thiếu vắng của mình, ông ta cung cấp cho Lộ Nghiêu mọi thứ tốt nhất từ ăn mặc đến chi tiêu.
Vào sinh nhật mười tám tuổi của cậu, món quà của Lộ Vũ Phong là một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn. Lộ Nghiêu phấn khích được hai ngày rồi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa. Những thứ đạt được quá dễ dàng, niềm vui cũng nhanh chóng tan biến như làn khói mỏng.
Cố Bách là thử thách đầu tiên cậu gặp phải.
Khi nhận ra xu hướng tính d.ục của mình, suy nghĩ đầu tiên của Lộ Nghiêu là tìm một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có, phải xứng đôi với mình. Mà Cố Bách lại hoàn toàn đáp ứng mọi tiêu chuẩn đó.
Cậu nghĩ rằng theo đuổi Cố Bách cũng đơn giản như mọi việc khác trong đời mình. Cậu không thực sự thích hắn, chỉ cảm thấy mình nên chọn người tốt nhất.
Thế nhưng, dù có dùng đủ mọi cách, Cố Bách vẫn không hề để mắt đến cậu.
Điều khiến Lộ Nghiêu cảm thấy thất bại nhất là Cố Bách tự nhận mình kỳ thị đồng tính, nói rằng chỉ cần nhìn thấy người đồng tính là cảm thấy ghê tởm, nhưng rồi lại cùng Nguyễn Thanh thành một đôi.
Đêm mưa hôm ấy, Lộ Nghiêu nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau. Nỗi u uất và khó chịu trong lòng không thể phát tiết, cậu lái xe không mục đích khắp thành phố.
Khi ngang qua một khu vườn xa lạ, cậu chợt thấy Lộ Vũ Phong bước xuống từ một chiếc xe thương vụ.
Hình ảnh gia đình ba người họ dựa sát nhau dưới chiếc ô như một nhát dao đâm thẳng vào tim cậu.
Cậu bị kéo ra khỏi thế giới cổ tích vô ưu vô lo của mình, rơi thẳng xuống thực tại lạnh lẽo và tàn khốc.
Hóa ra, cái gọi là gia đình hòa thuận, cha mẹ yêu thương, chỉ là một màn kịch được dựng lên một cách khéo léo. Cậu đã sống quá lâu trong một bình mật ngọt, đến mức quên mất thế giới thật sự là như thế nào.
Phản bội, lừa lọc, dối trá, mới là bản chất của thế gian này.
Cậu không biết mình đã khởi động xe bằng cách nào, đến khi hoàn hồn lại, bên tai chỉ còn vang lên tiếng còi xe chói tai.
Trong ánh đèn pha chói lóa, chiếc xe tải mất lái lao thẳng về phía cậu. Cậu không kịp né tránh, đầu xe va chạm trực diện.
Giây phút mất đi ý thức, cậu thậm chí còn cảm thấy một sự nhẹ nhõm giải thoát.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ còn mở mắt lần nữa, càng không ngờ rằng mình sẽ quay trở về một năm trước.
Cú sốc tâm lý quá lớn khiến Lộ Nghiêu mắc chứng rối loạn giải thể nhân cách*. Cậu mất đi phần lớn ký ức, bản thân cũng trở nên xa lạ với chính mình, ngỡ rằng mình chỉ là một người ngoài cuộc lạnh lùng đứng nhìn thế giới này.
*Rối loạn giải thể nhân cách/tri giác sai thực tại là một loại rối loạn phân ly bao gồm cảm giác bị tách rời (tách rời) khỏi cơ thể hoặc các quá trình tinh thần của một người dai dẳng hoặc tái phát, thường là cảm giác trở thành người quan sát bên ngoài cuộc sống của một người (giải thể nhân cách) hoặc bị tách rời khỏi môi trường xung quanh (phi thực tế hóa). Rối loạn này thường được khởi phát bởi căng thẳng nặng. Chẩn đoán dựa trên các triệu chứng sau khi các nguyên nhân khả thi khác được loại trừ. Điều trị bao gồm liệu pháp tâm lý cộng với thuốc cho bất kỳ bệnh trầm cảm và/hoặc lo lắng nào kèm theo.
Mãi đến vụ tai nạn xe lần này, giống hệt với kiếp trước, cuối cùng cậu mới nhớ lại tất cả, những ký ức thuộc về cậu hoàn toàn trở về trong trí não.
Khi Lộ Nghiêu mở mắt, điều đầu tiên cậu cảm nhận được là mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt trong không khí.
Lâm Viễn Chi ngồi bên giường của Lộ Nghiêu. Thấy cậu tỉnh lại, anh lập tức nắm lấy tay cậu, ánh mắt đầy lo lắng nhìn chằm chằm vào cậu.
"Nghiêu Nghiêu, em thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
Lộ Nghiêu chỉ lặng lẽ nhìn anh, như thể đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Viễn Chi vậy. Cậu chăm chú quan sát đôi mắt, sống mũi, bờ môi của anh.
Cậu chưa bao giờ tin vào tình yêu, nhưng Lâm Viễn Chi là người đầu tiên khiến cậu hiểu được tình yêu có vị gì.
Cậu siết chặt tay Lâm Viễn Chi, đặt lên má mình, dịu dàng cọ cọ vào lòng bàn tay anh, giọng nói đầy sự ỷ lại:
"Đừng lo, em không sao đâu."
Bác sĩ chủ trị cầm kết quả kiểm tra bước vào, nhìn thấy hai người thân mật như vậy, ông hơi sững người, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.
"Anh là người nhà đúng không? Bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, cũng không có dấu hiệu chấn động não. Có lẽ chỉ là do hoảng sợ quá độ nên tạm thời ngất đi."
Ông đưa xấp kết quả xét nghiệm cho Lâm Viễn Chi.
Lâm Viễn Chi cẩn thận lật từng trang, đến khi xem hết, đôi mày đang nhíu chặt mới dần giãn ra.
"Truyền hết chai glucose này là có thể xuất viện. Sau đó vẫn cần theo dõi thêm, nhớ nghỉ ngơi nhiều."
"Cảm ơn bác sĩ."
Lâm Viễn Chi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên giường Lộ Nghiêu, chỉnh lại tốc độ truyền dịch cho cậu.
Không ai trong hai người nhắc đến cảnh tượng trước khi tai nạn xảy ra. Sự im lặng nặng nề lan tỏa trong không khí.
Lộ Nghiêu nhìn gương mặt mệt mỏi của Lâm Viễn Chi, định khuyên anh cũng nằm xuống nghỉ một lát. Nhưng ngay lúc đó, bên ngoài phòng bệnh bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã.
Lộ Nghiêu nhìn Lâm Viễn Chi một cái.
"Xin lỗi, anh sợ em xảy ra chuyện nên lúc em kiểm tra, anh đã gọi điện cho mẹ em."
Trần Hương Mai vội vã bước vào, vừa nhìn thấy Lộ Nghiêu mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, tay vẫn còn truyền dịch, đôi mắt bà lập tức đỏ hoe.
"Nghiêu Nghiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con đang yên đang lành lại gặp tai nạn xe?"
Lộ Nghiêu bỗng cảm thấy may mắn. May mà cậu đã sống lại, nếu là kiếp trước, khi Trần Hương Mai đến bệnh viện, thứ bà nhìn thấy chỉ có thể là thi thể của cậu.
"Dì, đều là lỗi của cháu cả. Đường trơn do mưa, lúc lái xe cháu không để ý." Lâm Viễn Chi chủ động nhận hết trách nhiệm về mình.
Lộ Nghiêu lườm anh một cái, rồi quay sang nhìn Trần Hương Mai.
"Mẹ, con vẫn ổn mà, nhìn mẹ khóc cứ như con sắp chết đến nơi vậy."
Cậu giơ tay giúp bà lau nước mắt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vô tư.
"Bác sĩ đã kiểm tra rồi, nói con khỏe lắm, xuống giường chạy năm nghìn mét cũng không vấn đề gì."
"Thằng nhóc này, lúc nào rồi mà còn đùa được."
Trần Hương Mai cũng nhận ra mình có hơi xúc động quá, bà khẽ lau khóe mắt, sau đó quay sang nhìn Lâm Viễn Chi, nhanh chóng lấy lại vẻ đoan trang.
"Tiểu Lâm, thật sự làm phiền cháu rồi. Vừa nãy cháu cũng ở trên xe, có bị thương không?"
Anh còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
Lộ Vũ Phong vội vã bước vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
"Nghiêu Nghiêu, con không sao chứ?"
Vừa nhận được điện thoại của Trần Hương Mai, ông ta lập tức chạy đến ngay.
Trần Hương Mai lạnh lùng liếc ông một cái:
"Anh đến cũng nhanh đấy nhỉ."
Lộ Vũ Phong cười gượng, trong mắt thoáng qua một tia chột dạ không dễ nhận ra:
"Anh vừa gặp khách hàng, thấy trời mưa lớn nên trò chuyện lâu hơn một chút."
Lâm Viễn Chi không chào hỏi Lộ Vũ Phong, chỉ lo lắng nhìn về phía Lộ Nghiêu.
Lộ Nghiêu rũ mắt xuống, gương mặt không chút biểu cảm.
Giờ phút này, cậu không muốn nhìn thấy Lộ Vũ Phong dù chỉ một giây. Nhìn vẻ quan tâm trên gương mặt ông ta, một loại cảm giác lạnh lẽo và h.am mu.ốn hủy diệt dâng trào trong lồng ng.ực cậu.
"Bố, có phải bố gặp khách hàng ở Điền Lâm Bắc Lộ không? Hình như con có nhìn thấy bố đấy."
Vừa nghe thấy bốn chữ "Điền Lâm Bắc Lộ", sắc mặt Lộ Vũ Phong lập tức thay đổi.
Trần Hương Mai nhìn vẻ mặt của ông ta liền đoán được phần nào, bà nghiến răng, ngọn lửa giận dữ và oán hận bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng không thể kiềm chế mà bùng phát.
"Anh đến Điền Lâm Bắc Lộ làm gì? Lại đi gặp người phụ nữ đó sao?"
Sắc mặt Lộ Vũ Phong có chút hoảng hốt, ánh mắt trốn tránh một cách không tự nhiên. "Con trai còn ở đây, có gì ra ngoài nói."
Trần Hương Mai liếc nhìn Lộ Nghiêu đang nằm trên giường bệnh, rồi quay sang nhìn Lộ Vũ Phong với ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo và chế giễu.
"Anh còn biết mình có con à? Khi con trai anh gặp tai nạn, anh đang làm gì? Đang lén lút với người phụ nữ khác! Lộ Vũ Phong, anh còn có lương tâm không?"
Dù sao Lộ Diêu cũng đã thấy hết rồi, bà không cần thiết phải che giấu cho Lộ Vũ Phong nữa. Miếng vải che đậy sự xấu hổ này, chi bằng để chính bà tự tay xé bỏ!
"Cô hét to thế làm gì? Đây là bệnh viện, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao?"
Lộ Vũ Phong định vươn tay kéo vai Trần Hương Mai để bà bình tĩnh lại, nhưng bị bà thẳng tay gạt ra.
"Đừng chạm vào tôi! Anh bẩn thỉu lắm!"
Đây là lần đầu tiên Lộ Nghiêu thấy họ mất kiểm soát như vậy trước mặt cậu. Cặp vợ chồng vốn luôn xuất hiện với vẻ hào nhoáng giờ đây lại như kẻ thù, lạnh lùng nhìn nhau.
Tiếng cãi vã của họ quá lớn, khiến y tá trưởng tuần tra phải bước vào, mặt lạnh tanh gọi cả hai ra ngoài.
Lộ Nghiêu truyền xong dịch cũng không quan tâm đến những người ngoài hành lang nữa, chỉ bảo Lâm Viễn Chi đưa anh về chung cư Thư Hương.
Chiếc xe đã được gửi đi sửa, hai người gọi taxi về nhà.
Trên đường đi, Lộ Nghiêu không nói gì, mà Lâm Viễn Chi cũng im lặng.
Về đến nơi, Lộ Nghiêu đi thẳng vào phòng tắm. Lâm Viễn Chi không yên tâm, cũng theo vào.
"Cẩn thận vết thương trên tay, đừng để dính nước."
Lộ Nghiêu mở vòi hoa sen, quay lưng lại với anh, cởi áo ra, chỉ ừ một tiếng nhẹ nhàng.
Lâm Viễn Chi không nhìn lâu, đứng ở cửa một lát rồi rời đi, vào bếp nấu ăn. Cả hai đều chưa ăn tối, lại ở bệnh viện suốt thời gian dài. Bản thân anh có thể nhịn, nhưng anh sợ Lộ Nghiêu đói quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Khi Lộ Nghiêu tắm xong bước ra, bát mì cũng đã nấu xong. Một bát mì hành đơn giản, phía trên đặt một quả trứng ốp la vàng óng.
Lâm Viễn Chi đưa đũa cho cậu, "Mau ngồi xuống ăn chút gì đi."
Lộ Nghiêu lau khô tóc, đặt khăn sang một bên rồi ngồi xuống đối diện bàn ăn.
"Anh cũng ăn đi."
Sấy khô tóc xong, Lộ Nghiêu lên giường từ sớm. Điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ từ Lộ Vũ Phong và Trần Hương Mai, nhưng cậu không muốn nghe, liền tắt nguồn luôn.
Rõ ràng đang là tháng bảy, nhưng khi nằm trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, cậu lại cảm thấy lạnh buốt trong từng khe xương.
Lộ Nghiêu ôm lấy chiếc gối của Lâm Viễn Chi, vùi cả khuôn mặt vào trong, gần như có chút ám ảnh mà hít lấy hơi ấm còn vương lại.
Lâm Viễn Chi sấy tóc xong bước vào, phát hiện đèn lớn trong phòng ngủ đã tắt. Chỉ còn một chiếc đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, chiếu sáng nửa phần đầu của Lộ Nghiêu đang lộ ra ngoài chăn.
Nhìn tư thế co ro của cậu, trái tim Lâm Viễn Chi khẽ nhói lên. Anh cẩn thận kéo chăn ra, nằm xuống bên cạnh.
"Nghiêu Nghiêu, anh tắt đèn nhé?"
Không nhận được hồi đáp, Lâm Viễn Chi nghĩ cậu đã ngủ, liền đưa tay tắt đèn.
Nhưng vừa nằm xuống, người bên cạnh đã xoay người, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
Lâm Viễn Chi lúc này mới nhận ra vai anh đang run nhẹ.
"Nghiêu Nghiêu, em còn thấy khó chịu ở đâu sao?"
Anh vòng tay ôm lấy vai Lộ Nghiêu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đ.ỉnh đầu cậu.
Lộ Nghiêu tựa vào hõm vai anh, khẽ lắc đầu. Cậu như một con thú nhỏ cần sưởi ấm, cả tay chân đều quấn lấy Lâm Viễn Chi. Vòng tay ôm chặt đến mức như thể muốn hòa tan bản thân vào trong xương thịt anh.
Lâm Viễn Chi để mặc cậu ôm, ngay cả lông mày cũng không nhíu lại. Đợi đến khi cánh tay Lộ Nghiêu dần thả lỏng, anh mới đưa tay lên, nhẹ nhàng v.uốt ve bờ vai và tấm lưng cậu.
Lộ Nghiêu gối đầu lên ngực anh, trong bóng tối, cậu đưa tay chạm vào từng đường nét trên gương mặt Lâm Viễn Chi. Từ trán, qua đôi mắt, sống mũi, cằm, cuối cùng dừng lại ở yết hầu của anh.
Ngón tay mát lạnh của Lộ Nghiêu khẽ ấn lên phần xương nhỏ ấy.
"Lâm Viễn Chi."
Cậu bỗng nhiên mở miệng, giọng nói vang lên trong màn đêm có chút lạnh lẽo.
"Anh sẽ luôn ở bên em chứ?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.