Bây giờ nhìn thấy mẹ cô thích thằng bé này, trong lòng Tôn Đào Phi thấy thật nhẹ nhõm. Khi ba cô mở cửa, nhìn Bàn Đinh đột ngột xuất hiện, vẻ mặt ba cô với lúc mẹ cô gặp Bàn Đinh cơ hồ giống nhau như đúc. Tôn Đào Phi nhìn ba cô đang ngây ngốc thầm nghĩ, hai người này không hổ là người làm vợ chồng cả đời.
“Ông à, mau đến xem cháu ngoại nhà chúng ta.” Mẹ cô ôm thằng bé con trong tay vui sướng đi đến bên cạnh ông xã nhà mình, khoe khoang ôm nâng người bạn nhỏ Bàn Đinh trước mắt ông ấy.
“Này...” Đồng chí Tôn Ái Quốc trực tiếp đưa ánh mắt về phía con rể nhà mình, hi vọng hắn có thể nói cho ông biết chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ cô vỗ nhẹ ông xã mình hai cái, kéo tầm mắt của ông ấy chú ý vào mình, ghé vào tai nói nhỏ mấy câu.
Nghe vợ mình nói xong, Tôn Ái Quốc tán thưởng nhìn con rể một cái, thằng nhóc này này này ông quả nhiên không nhìn lầm, là một nam tử hán trọng tình trọng nghĩa.
“Làm tốt lắm, Phi Viễn!” Giọng nói trầm thấp của đồng chí Tôn Ái Quốc vang dội quanh quẩn cả phòng khách rộng rãi.
Trình Phi Viễn nhận được ánh mắt khen ngợi thứ hai mà bố vợ dành cho mình trong ngày hôm nay, hướng về phía bố mẹ vợ đang nhìn mình cười thật hòa ái dễ gần, cũng phát ra một tiếng cười sáng lạn từ nội tâm.
“A, a!” Thằng nhỏ thấy mọi người nói khí thế ngất trời, cũng không cam chịu cô đơn, quơ múa quả đấm nhỏ, không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/464539/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.