“ Nhìn ta”. Đó là một ánh mắt không mang theo một chút tình cảm nào, phảng phất như sự vô tình sẵn có, lại phảng phất như sự vô tình có sau một sự tổn thương nào đó. Thậm chí, ngay cả ánh mặt trời sáng lạng vừa dâng lên ngoài cửa sổ đều phải run rẩy trước ánh mắt của hắn.
Thiên Tình hoảng hốt nhìn hắn, khóe miệng của hắn lại gợi lên một mạt cười lạnh, mạnh mẽ xỏ xuyên qua thân thể bị thương của nàng.
“ A…đau..ta”. Thiên Tình nhịn không được nhíu mi, hô nhỏ. Cái loại này đau đớn làm tâm tê liệt của đên qua lại quay trở lại trên người nàng. Đêm qua nàng quật cường không kêu thành tiếng la không nghĩ ở trước mặt Y Lam mất đi tôn nghiêm. Khả hôm nay đối diện với hắn, nàng không thể chịu được mà kêu ra. Tất cả mọi ủy khuất trong lòng dâng lên, nước mắt cũng không khống chế được mà lặng lẽ chảy xuống. Nàng có chút khó chịu quay mặt đi, không cho hắn nhìn thấy.
Âu Dương Thanh Minh lạnh lùng nhìn nàng, không mang theo một tia cảm tình. Khi ánh mắt của hắn liếc qua vết nước mắt đã khô trêm mắt nàng, gương mặt lại hiện lên vài phần thương tiếc, vài phần yêu thương, vài phần nhu tình. Hắn đình chỉ động tác, nhưng sự ôn nhu này chỉ là trong nháy mắt, lập tức hắn lại bắt đầu mãnh liệt luật động.
“ Đau liền đúng rồi, về sau sẽ càng đau hơn đấy” .Giọng nói của hắn áp thấp xuống, một đôi mắt chứa đầy hàn ý sáng lên.
Thiên Tình quất cường nhắm mắt lại, hàm răng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-thiep-vuong-gia/253895/chuong-14.html