Chỉ thấy Lạc Đình Nam lấy ra 1 bao phấn, tung ra ngoài, tất cả mọi người đều mờ mịt
Lạc Đình Nam nhanh chóng lấy ra 2 lọ giải dược đưa cho Âu Dương Thanh Minh và Thiên Tình “Uống thuốc trước đã!”
Sau khi hai người uống vào, hắn lại đưa cho Nghiêm Dịch và mấy thị vệ mỗi người 1 lọ, đám hắc y nhân đột nhiên đều ầm ầm ngã xuống đất
“Bắt bọn chúng lại! Đây chính là sát thủ trong cung, võ công rất cao cường!” Lạc Đình Nam phủi phủi tay, hỏi Âu Dương Thanh Minh “So với dùng thể lực, có phải mê dược tốt hơn rất nhiều không?”
“Phải!” Âu Dương Thanh Minh mỉm cười “Đi thôi! Trở về doanh trướng, xem mê dược bên trong phải giải như thế naò!”
“Vương Gia, chàng không sao chứ?” Thiên Tình kéo kéo tay Âu Dương Thanh Minh, nhẹ giọng hỏi.
Âu Dương Thanh Minh nâng mâu, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, không khỏi cười an ủi nói:” Ta không sao, nàng đừng lo!”
Nàng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, Âu Dương Thanh Minh nhìn nàng thật sâu, trong mắt lướt qua 1 tia ấm áp, không nói gì. Đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay ấm ấm, bàn tay nhỏ bé của nàng đang nắm lấy đại thủ [bàn tay to] cuả hắn, môi hắn bất giác cong lên thành 1 nụ cươi hạnh phúc
“Nàng quan tâm biểu ca mà không quan tâm ta? Ta ghen tỵ đấy!” Lạc Đình Nam cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại có trăm ngàn tư vị
” Ách! Ngươi không sao chứ?” Thiên Tình lập tức hỏi.
Lạc Đình Nam lắc đầu cười nói “Không đùa nàng!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-thiep-vuong-gia/724517/chuong-136.html