Tiếu Vân Thiên thở 1 hơi thật dài, thần sắc phức tạp “Thiên Tình, đứng tức giận! ta làm như vậy là không muốn nhìn thấy muội lại tức giận! Muội thật sự rất ngốc!”
Tiếu Vân Thiên đau đớn nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiên Tình, bước qua, ngồi bên giường, đưa bàn tay to lớn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Tay hắn bỗng nhiên có chút hơi run rẩy
Thiên Tình thản nhiên liếc mắt nhìn hắn 1 cái, trong mắt 1 mảnh lạnh lẽo, cảm xúc đạm mạc như vậy làm cho trong lòng Tiếu Vân Thiên 1 trận mãnh liệt đau đớn “Thiên Tình!”
“Thả ta đi!”
Tiếu Vân Thiên nghe thấy từ “đi” này, trong lòng càng thêm mâu thuẫn cùng chua xót “Thiên Tình, vì sao muội phải đi? Hoàng huynh uội ngôi vị hoàng hậu, muội đừng đi!”
Trong mắt Thiên Tình lạnh lẽo không chút cảm tình “Thả ta đi, nếu không, ta sẽ chết!”
“Ta không thể thả muội đi, muội vất vả lắm mới sống lại, ta như thế nào có thể thả muội đi? Không cần đi, hoàng huynh cần muội!” Trong đôi mắt thâm sâu của Tiếu Vân Thiên mang theo sự cầu xin. Sự lạtịch mịch trong đáy đôi mắt sâu không thấy đáy của Tiếu Vân Thiên làm cho người ta đau lòng, chua xót, làm cho trong lòng Thiên Tình như chịu tra tấn, hoàng huynh, đây là thân nhân suốt hơn 10 năm của nàng a, không đành lòng tổn thương hắn, chỉ là, nàng phải rời khỏi nơi này, nếu không như vậy, hắn như thế nào có thể buông tay?
” Ta phải đi!”
” Không được!”
” Vậy để ta chết đi!”
” Không!”
“……” Thiên Tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-thiep-vuong-gia/724564/chuong-108.html