Tống Giản Lễ không hỏi Lục Ngu về việc mẹ cậu đã nói gì, vì dù sao cũng chẳng phải lời gì dễ nghe. Bắt Lục Ngu nhắc lại chỉ càng khiến cậu thêm đau lòng.
Điều làm Tống Giản Lễ bực bội là mình đã mất một tháng mới nhận ra Lục Ngu có gì đó không ổn.
Lục Ngu khóc rất thảm, những ấm ức tích tụ suốt một tháng qua cuối cùng cũng được giải tỏa vào lúc này. Đôi mắt thuần khiết đỏ hoe, đến cả đầu ngón tay cũng ửng hồng. Nước mắt của cậu thấm ướt một mảng áo sơ mi trắng tinh của Tống Giản Lễ.
Tiếng nấc nghẹn ngào.
Lục Ngu là người rất dễ rơi vào vòng luẩn quẩn của sự tự nghi ngờ. Điều Tống Giản Lễ cần làm là nhắc cho cậu nhớ rằng Lục Tang Tang vẫn có điểm tốt, Lục Tang Tang không phải là kẻ vô dụng và luôn có người quan tâm đến Lục Tang Tang.
Cơn gió đêm từ sông thổi đến cuối cùng cũng xua đi cái oi bức. Gió lướt qua mái tóc trước trán Lục Ngu, để lộ ra một vết sẹo nhạt nơi lông mày.
Tống Giản Lễ nhìn chằm chằm vào vết sẹo ấy. Đôi mắt sâu thẳm phía dưới hàng mi dày lộ ra một tia trầm ngâm.
Cuối cùng, Lục Ngu cũng ngừng khóc. Hàng mi ướt nhẹp, hốc mắt long lanh nước, gương mặt trắng nõn ửng hồng. Cậu vẫn còn nấc nhẹ nhưng ít nhất, những lời Tống Giản Lễ nói đều đã lọt vào tai.
"Cảm ơn cậu, Giản ca..." Lục Ngu dùng mu bàn tay lau đi giọt nước mắt cuối cùng nơi khóe mắt.
Tống Giản Lễ nhíu mày, trong ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696942/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.