Lục Ngu lắc đầu, quỳ ngồi trên giường. Chưa bao giờ đầu óc cậu lại trở nên trống rỗng như lúc này. Ngay khoảnh khắc nhận ra mình không thể nhớ nổi "anh cả" là ai, cậu đã nghĩ đến căn bệnh kia.
Cậu biết căn bệnh ấy sẽ dần khiến mình quên đi những người xung quanh, nhưng không ngờ lần đầu tiên phát bệnh lại là với chính "anh cả" của mình.
Thấy Lục Ngu đờ ra, Tống Giản Lễ không nhịn được gọi cậu một tiếng: "Tang Tang?"
"Giản ca, tớ không sao." Lục Ngu sợ Tống Giản Lễ nhận ra điều bất thường, ngẩng đầu cười với hắn, để lộ một chiếc răng khểnh nhỏ.
Vì mới ngủ dậy, quần áo Lục Ngu hơi xộc xệch, trễ sang một bên để lộ bờ vai trắng nõn.
Tống Giản Lễ bỗng thấy lòng mềm nhũn, ngọt ngào dâng lên.
Đây chính là cuộc sống trong mơ của hắn.
—
"Dì và chú đâu rồi?" Lục Ngu nhìn bàn ăn chỉ có hai bộ bát đũa, ngẩng đầu hỏi Tống Giản Lễ khi hắn đang múc cháo cho mình.
Tống Giản Lễ đặt bát cháo đầy lên bàn trước mặt hắn, giải thích: "Hai người họ đi công tác mấy ngày nay."
"Họ bận rộn quá nhỉ." Trong ký ức của Lục Ngu, ba mẹ Tống Giản Lễ luôn có rất nhiều công việc, còn Tống Giản Lễ từ nhỏ đã ở nhà một mình.
Tống Giản Lễ cười nhẹ: "Cũng tạm thôi."
Trên bàn là một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, sữa bò vẫn còn bốc khói nóng hổi, những chiếc bánh bao vừa mới hấp xong.
Bánh được nặn thành hình các con vật nhỏ.
Giống như đồ ăn cho trẻ con vậy. Lục Ngu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696944/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.