Tiết thể dục năm lớp 12 là nhẹ nhàng nhất, phần lớn thời gian chỉ chạy hai vòng quanh sân rồi tự do hoạt động. Dù thầy giáo thể dục có nhiều kiến thức chuyên môn đến đâu thì cũng chẳng thể áp dụng lên đám học sinh cuối cấp này.
Mặt trời gay gắt, hơi nóng bốc lên khiến lá cây cũng trở nên ủ rũ. Một con mèo hoang nằm cuộn mình trong bóng râm của bụi hoa, lười biếng ngủ gật. Tiếng ve kêu inh ỏi càng làm cho không khí trở nên oi bức, ngột ngạt.
Sau khi giải tán đội hình, hầu hết mọi người đều tranh nhau tìm chỗ râm mát để tránh nóng, hoặc rủ nhau ra siêu thị mua nước đá.
Ngoại trừ những người đam mê chơi bóng rổ.
Bất kể trời có mưa to gió lớn ra sao, chỉ cần không có tiết học, sân bóng rổ nhất định sẽ có bóng dáng của bọn họ.
Lục Ngu vừa chạy xong hai vòng quanh sân, mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng còn chưa kịp tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Theo bản năng, cậu lùi về sau nửa bước.
Vừa ngẩng đầu lên, cậu thấy đó là Chu Minh Tắc – người chưa bao giờ có ý tốt với mình.
Sắc mặt Lục Ngu lập tức tái nhợt.
"Này, đi với tao một chút." Chu Minh Tắc nhướng mày, giọng điệu không hề thân thiện.
Lục Ngu nhận ra gã đang muốn lôi mình về phía tòa nhà thí nghiệm. Trong đầu cậu ngay lập tức hiện lên đủ loại tin tức về bạo lực học đường, hai chân cậu mềm nhũn, trong lòng thấp thỏm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696947/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.