Tiếng mèo kêu và tiếng người la hét vang lên ầm ĩ và đầy ma mị trong khu vườn phía sau.
Không hiểu vì sao, khi Lục Thành Danh tiến về phía đó, trong lòng ông dâng lên cảm giác bất an, đến mức bước chân cũng loạng choạng. Chính ông cũng không nhận ra điều này, chỉ có chú Lưu đi theo sau, liên tục đỡ ông mấy lần.
Tại khu vườn sau, con mèo hoang lông đen trắng đang nằm sát mép hồ nước, phát ra những tiếng kêu thảm thiết, bén nhọn. Dì Tuệ quỳ bên bờ hồ, cố vươn tay vớt thứ gì đó lên, nhưng vì bà không biết bơi nên chỉ dám đưa nửa bàn chân xuống nước, không dám bước thêm.
Nhịp tim của Lục Thành Danh tăng tốc dữ dội, thình thịch thình thịch.
Không thể nào... Không thể nào là điều ông đang nghĩ đến...
Nhưng khi ông cùng chú Lưu chạy đến mép hồ, dì Tuệ run rẩy chỉ tay xuống nước, gần như thét lên: "Nhị... Nhị thiếu gia đã nhảy xuống rồi!"
Lục Thành Danh lập tức nhìn theo, chỉ liếc mắt một cái đã thấy dưới mặt nước một bóng dáng màu trắng nhạt.
Hồ nước sâu hai mét, lại rộng, người không biết bơi tự nhiên sẽ không dám đến gần. Nhưng đáy hồ không bằng phẳng, nếu còn ý thức cầu sinh, với chiều cao của Lục Ngu, chỉ cần kiễng chân là có thể giữ cho mình không bị nhấn chìm hoàn toàn.
Đôi chân Lục Thành Danh nhũn ra, đứa con nhát gan, nhu nhược của ông... đã nhảy xuống nước.
Tiếng hét chói tai của Trang Ninh Nguyệt làm Lục Thành Danh bừng tỉnh, vội vàng lao xuống hồ kéo người lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696966/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.