Giờ phút này, trong một gia đình lớn như Lục gia, giờ đây chỉ còn lại hai người là Lục Thành Danh và Lục Dư Ninh. Nhưng Lục Dư Ninh cũng chẳng quan tâm ai rời đi hay ai ở lại trong ngôi nhà này.
Chỉ là việc Lục Ngu rời đi khiến trong lòng cô có chút áy náy. Dù gì thì cô cũng nhận ra rằng bản thân mình cũng góp phần thúc đẩy quyết định đó.
Nhưng nếu hỏi cô có muốn tìm Lục Ngu về hay không thì câu trả lời là không. Bởi vì ngày hôm đó, khi nói chuyện với Lục Ngu, cô cảm thấy rằng việc rời đi có lẽ là kết quả tốt nhất cho cả cậu và cho gia đình này.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại không vui? Có lẽ là vì cô chợt nhận ra rằng về sau sẽ chẳng còn ai trong nhà dõi theo cô nữa. Điều đó từng là thứ mà cô khao khát nhất, nhưng giờ đây lại chẳng còn quan trọng như trước.
Mọi người trong gia đình, trừ cô và Lục Thành Danh, đều đã đi tìm Lục Ngu. Lục Thành Danh có chút áy náy, nhưng phần lớn cũng là do bị Lục Ngu dọa cho sợ hãi khi nhảy xuống hồ nước. Còn nói về sự hối hận ư? Chuyện đó chẳng đáng tin chút nào.
Bên ngoài, Lục Thành Danh có một đứa con trai với mối tình đầu của ông, vì thế ông chẳng hề lo lắng về việc mất đi đứa con nào trong gia đình này. Ông thậm chí còn chẳng quan tâm đến cô.
Chỉ là, khi nghĩ đến việc từ giờ về sau mình sẽ không còn được chú ý nữa, cô lại cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696973/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.