Lục Ngu tỉnh lại thì đã hơn 8 giờ tối. Rèm cửa trong phòng được kéo kín mít, chỉ có một chiếc đèn bàn trên đầu giường bật lên ở mức sáng nhỏ nhất.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, dường như là hương trầm giúp an thần.
Căn phòng tối mờ, ánh đèn dịu nhẹ chỉ đủ chiếu sáng đầu giường, sắc vàng ấm áp càng làm cho Lục Ngu trông thêm phần mềm mại và dịu dàng.
Cậu mơ màng vươn tay tìm điện thoại trên đầu giường, dùng khớp ngón tay ấn nút mở khóa. Ngay lập tức, một thông báo từ nhật ký nhắc nhở xuất hiện trên màn hình khóa.
【Xem điểm!】
Bộ não Lục Ngu khựng lại vài giây, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường.
Cậu xốc chăn lên, cầm lấy điện thoại chạy thẳng ra khỏi phòng.
"Giản ca, Giản ca!" Giọng cậu còn khàn khàn vì mới tỉnh ngủ, nhưng sự phấn khích và hồi hộp lại vang lên rõ ràng trong không gian biệt thự.
Tống Giản Lễ nghe thấy tiếng gọi thì bước ra từ thư phòng. Hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nhưng ánh mắt lập tức hướng về phía Lục Ngu đang chạy tới.
"Điểm, có điểm, Giản ca!"
Tra cứu điểm là đúng 9 giờ tối, bây giờ đã hơn 8 giờ 40. Lục Ngu căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, hoàn toàn không để ý rằng Tống Giản Lễ vẫn đang trò chuyện với người khác.
Chỉ khi đã chạy đến trước mặt hắn, cậu mới nhận ra và vội vàng đưa tay lên che miệng, làm động tác xin lỗi.
Tống Giản Lễ cầm điện thoại di động sang tay khác, nói: "Ngày mai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696979/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.