Chiều hôm sau, Lục Ngu được đưa trở lại trường. Cậu không biết Tống Giản Lễ đang bận gì, vì tin nhắn của Tống Giản Lễ lúc nào cũng trả lời không kịp thời nhưng Lục Ngu hiểu điều đó.
Hơn nữa, Tống Giản Lễ đã hứa rằng thứ hai sẽ đến thăm cậu nên ngay từ khoảnh khắc trở lại trường, Lục Ngu đã vô cùng mong chờ đến ngày thứ hai.
Vào cuối tuần, tiết tự học buổi tối bị hủy vì nghe nói trường tổ chức một kỳ thi nên phòng học của họ bị trưng dụng.
Trong ký túc xá, Trình Khánh chán đến phát ngán, nói muốn ra ngoài chơi bóng rổ. Lúc đó, Lục Ngu đang nằm trên giường chơi xếp gỗ, nhưng đầu óc cậu hoàn toàn không tập trung nổi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để bày tỏ những lời trong lòng với Tống Giản Lễ.
Nghĩ mãi, cậu lại cảm thấy chuyện này không thể quá vội vàng, có lẽ nên đợi một thời điểm thích hợp? Nhưng cậu lại có cảm giác mình không thể chờ thêm được nữa.
Kết quả là, sau một hồi suy nghĩ mông lung, cậu chẳng nghĩ ra được gì, chỉ thấy đống gỗ xếp rơi lộn xộn khắp giường. Lục Ngu vò đầu bứt tóc, cảm thấy tâm trạng rối bời.
Nghe Trình Khánh nói muốn ra ngoài chơi bóng rổ, cậu lập tức giơ tay: "Tôi cũng muốn đi!"
"Cậu biết chơi bóng rổ à?" Trình Khánh thay đồng phục và giày thể thao, làn da rám nắng trông khỏe khoắn.
Da của cậu ấy và Lục Ngu tạo thành sự đối lập rõ rệt.
Lục Ngu bám vào thành giường leo xuống: "Tôi không biết chơi, tôi đi xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696985/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.