Khi họ xuống xe, người đầu tiên họ nhìn thấy là Từ Sâm. Cậu ta có vẻ đã chờ rất lâu, đứng dựa vào cửa xe, hút một điếu thuốc, trông có phần mệt mỏi. Nhìn thấy Tống Giản Lễ nắm tay Lục Ngu bước xuống, Từ Sâm nhả ra hơi khói cuối cùng, sau đó dụi tàn thuốc vào gạt tàn trong xe.
"Xem nào, xem nào, tôi vừa nhìn thấy ai đây? Có phải bé cá nhỏ của chúng ta không?" Từ Sâm phẩy tay đẩy làn khói thuốc bay đi, nở một nụ cười đầy ý trêu chọc rồi bước tới.
Nhờ Tống Giản Lễ, Lục Ngu cũng quen biết Từ Sâm. Trong suy nghĩ của Lục Ngu, Từ Sâm luôn là một người tùy tiện, không quá câu nệ tiểu tiết. Điều này không có ý xấu, chỉ là cảm giác như cậu ta sống rất tự do, không điều gì có thể trói buộc cậu ta.
Nhìn thấy Từ Sâm, Lục Ngu hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng ngoan ngoãn chào: "Chào anh Từ."
"Bé cá nhỏ của chúng ta lớn lên lại đẹp trai hơn rồi." Từ Sâm quan sát Lục Ngu từ trên xuống dưới rồi mới cảm thán.
Lục Ngu không biết phải đáp lại thế nào, Tống Giản Lễ lại quá hiểu cậu, biết rằng những lời này sẽ khiến Lục Ngu khó xử nên chuyển đề tài giúp cậu: "Đừng trêu em ấy."
"Được rồi, được rồi." Từ Sâm bất đắc dĩ nhún vai, chiếc khuyên tai đen trên tai cậu ta phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
"Tang Tang, em vào sảnh khách sạn ngồi nghỉ một lát đi, anh có vài lời muốn nói với Từ Sâm, lát nữa sẽ vào." Tống Giản Lễ ghé sát vào tai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2697010/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.