Đúng như Tống Giản Lễ đoán, Lục Ngu thực sự đói lả. Lần đầu tiên, cậu không cần Tống Giản Lễ phải trông chừng mà đã tự mình ăn sạch suất cơm của mình, không còn sót lại một chút nào. Ngoại trừ rau xanh mà cậu kén ăn, những món khác được gắp cho cậu đều bị "quét sạch".
Trước đây, lúc ăn cơm, Lục Ngu còn hay vừa ăn vừa nói chuyện với Tống Giản Lễ. Nhưng lần này, suốt cả bữa ăn, hai má của cậu cứ phồng lên như một con chuột hamster. Lúc tức giận thì trông như cá nóc, lúc làm nũng thì lại giống bé mèo. Nhưng dù có giống loài nào đi nữa, trong mắt Tống Giản Lễ, cậu vẫn đáng yêu vô cùng.
Tống Giản Lễ nhìn cậu ăn mà nụ cười càng ngày càng sâu.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc. Theo kế hoạch của Tống Giản Lễ, bây giờ họ sẽ lên xe đi đến bờ biển.
"Giản ca, em đã xin nghỉ hai ngày rồi, vậy khi nào mình quay về?" Lục Ngu ăn no, giờ phút này thỏa mãn nằm rúc vào người Tống Giản Lễ, cả người mềm oặt như không có xương.
Chiếc xe đang lăn bánh về phía bờ biển.
Tống Giản Lễ xoa nhẹ mái tóc bù xù của cậu rồi nói: "Đã đến đây rồi thì cứ chơi thêm vài ngày cho thoải mái đi."
"Về sau có lẽ sẽ không còn nhiều cơ hội quay lại đây nữa."
Trước đây, vì một số chuyện và một vài người, Lục Ngu từng có cảm giác bài xích vô cớ với thành phố này. Nhưng lần này quay về, chứng kiến bao nhiêu thứ đã thay đổi, tâm trạng cậu cũng không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2697011/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.