Tống Giản Lễ một tay đỡ lấy eo cậu, đầu tựa vào chiếc gối mềm. Lục Ngu nửa người trên nằm trên người hắn, đầu hơi ngẩng lên. Chiếc áo ngủ rộng thùng thình để lộ hơn nửa bờ vai và làn da mịn màng. Sợ cậu bị lạnh, Tống Giản Lễ kéo chăn lên che kín thêm một chút.
Lục Ngu thò tay vào túi quần ngủ của cậu mò mẫm, cuối cùng cũng lấy ra một thứ gì đó. Cậu nắm chặt món đồ trong lòng bàn tay, chống lên bụng Tống Giản Lễ để ngồi dậy.
Chăn trên người trượt xuống: "Giản ca, anh cũng ngồi dậy đi, đưa tay cho em."
Cậu sốt ruột thúc giục, Tống Giản Lễ cũng không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn đưa tay lên. Lục Ngu lập tức hài lòng, đưa tay còn lại ra nắm lấy tay hắn.
Cả khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ cố gắng.
Tống Giản Lễ phối hợp ngồi thẳng dậy, kéo chăn về phía Lục Ngu rồi mới vươn tay ra.
"Mấy ngày nay em cứ thần thần bí bí, là để chuẩn bị bất ngờ này sao?" Tống Giản Lễ có bàn tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng. Không biết vì sao, khi nhìn thấy đôi tay ấy, Lục Ngu lại cảm thấy có chút... quyến rũ.
Cậu hất đầu một cái, mái tóc theo đó mà khẽ rung: "Có sao? Em thấy mình rất bình thường mà!"
Lời nói thì chắc nịch, nhưng ánh mắt lại có chút mơ hồ.
Tống Giản Lễ không vạch trần cậu, chỉ hùa theo: "Vậy chắc là anh nhớ nhầm rồi."
"Đúng đúng đúng!" Lục Ngu nắm lấy tay hắn, đang định lấy ra món đồ thì lại khựng lại, rút tay kia ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2697014/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.