Gia đình của Lục Ngu cũng không quá tốt, sau khi trưởng thành thì cậu dọn ra ngoài sống một mình, dựa vào việc làm gia sư mà học xong đại học.
Cậu không muốn biến vẽ tranh thành nghề chính, nhưng Lục Ngu may mắn vô cùng khi thuê được một phòng vẽ tranh, vì thế cậu lại quay lại nghề cũ.
Là một Omega không quá khỏe mạnh, Lục Ngu ban đầu cũng không hề thuận lợi như vậy.
Cậu bị rất nhiều người coi thường, cũng bị những Alpha đáng ghét nói lời th.ô t.ục đùa cợt, nhưng Lục Ngu chưa bao giờ bị ảnh hưởng, sau này dần dần cũng có chút danh tiếng trong ngành.
Lần đầu gặp Tống Giản Lễ cũng rất bình thường, khi đó Lục Ngu đang dọn chậu hoa trong phòng vẽ tranh ra ngoài, ánh nắng ấm áp, vàng óng chiếu lên người Omega mặc sơ mi trắng này, phủ lên người cậu một tầng ánh kim.
Tống Giản Lễ vừa lúc lái xe đi ngang qua, hắn qua cửa kính xe nhìn Lục Ngu một cái, trong khoảnh khắc, Tống Giản Lễ chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Vì thế hắn lại lái xe quay trở lại, dừng trước phòng vẽ tranh của Lục Ngu.
Lục Ngu vừa dọn xong chậu hoa, cầm bình tưới nước tự tưới cho chậu hoa, tưới ra một hình cầu vồng nhỏ, vì thế Lục Ngu lấy điện thoại ra chụp ảnh, Tống Giản Lễ cũng lấy điện thoại ra chụp cậu.
Theo tiếng tách một cái, Tống Giản Lễ lúc này mới phát hiện mình không tắt tiếng.
Lục Ngu cũng theo tiếng nhìn lại, hai người lần này đối diện không qua cửa sổ xe, trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2745083/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.