Vào học kỳ mới sau đó, chương trình học của Lục Ngu nhẹ hơn so với học kỳ đầu tiên, vì vậy nơi cậu thường lui tới nhất chính là phòng vẽ của cô Dung Thư Tuyết.
Nghe nói Lục Ngu có một phòng vẽ riêng của mình, Dung Thư Tuyết hơi bất ngờ, nhướng mày hỏi: "Bạn trai của em tặng à?"
"Cô biết rồi sao?" Lục Ngu ngoan ngoãn ngồi đối diện với Dung Thư Tuyết, cô vừa mới chỉ dạy cậu hoàn thành một bức tranh, giờ cả hai đang ngồi ở bàn trà để nghỉ ngơi.
Lục Ngu vừa hỏi vừa rót cho Dung Thư Tuyết một tách trà nóng.
Cô Dung cầm tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: "Hai tháng trước cậu ấy có đến hỏi cô về việc trang trí phòng vẽ."
"Lúc đó cô đã đoán ra rồi." Cô Dung bổ sung thêm.
Lục Ngu hơi đỏ mặt, tay khẽ nghịch ống tay áo: "Là như vậy ạ."
"Ở khu nào vậy?" Dung Thư Tuyết đẩy đĩa bánh trên bàn về phía Lục Ngu, mời cậu dùng.
Lục Ngu đáp: "Bên phía nam ạ."
"Ừm, chỗ đó yên tĩnh, cũng khá tốt." Cô Dung gật đầu: "Em để lại nhiều tranh ở chỗ cô, nếu muốn lấy về thì cứ tự đến mà lấy."
"Bây giờ em có phòng vẽ riêng rồi, cứ từ từ mà mở rộng. Lâu dần sẽ có mấy người trong nghề tìm đến em đấy." Cô Dung đưa ra lời khuyên.
Lục Ngu xoay xoay ngón tay, đôi mắt mở to, hỏi: "Giống như cô sao?"
Khi còn học với cô Dung, Lục Ngu đã gặp nhiều họa sĩ đến tìm cô trao đổi về hội họa.
Có người thậm chí còn rất nổi tiếng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2745084/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.