Khi vừa mới bắt đầu năm hai đại học không lâu, Tống Giản Lễ đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Tối hôm đó, trong lúc cao hứng, hắn bế Lục Ngu – người đang ngồi chơi điện thoại trên ghế sofa – nâng cậu lên bằng hai tay, rồi đặt cậu lên cân đo trọng lượng. Hắn đặt xuống, rồi lại bế lên, làm vài lần như vậy.
Cuối cùng, hắn kết luận: "Sao em lại gầy thế này?" Tống Giản Lễ dùng một tay n.âng m.ông Lục Ngu, tay còn lại nhéo má cậu để cậu đối diện với mình.
Lục Ngu cúi xuống nhìn con số hiện trên cân: "Không chừng là do anh gầy đó?"
Tống Giản Lễ đặt Lục Ngu xuống, ý tứ đã quá rõ ràng.
Lục Ngu mím môi, mang dép định bước lên cân lại thì Tống Giản Lễ đã vòng tay ôm ngang người cậu về lại lòng mình, hai chân Lục Ngu bị treo lơ lửng trên không.
"Cởi giày ra." Giọng Tống Giản Lễ hơi nghiêm túc.
Lục Ngu lúng túng duỗi chân đá giày xuống đất, lúc này Tống Giản Lễ mới nhẹ nhàng đặt cậu lại lên cân.
So với giữa tháng trước, chỉ trong một tháng rưỡi mà cậu đã nhẹ đi gần bảy cân.
Thật ra với người khác thì cũng không quá nghiêm trọng, nhưng Lục Ngu vốn có thể trạng yếu, thường xuyên bị bệnh. Cậu thuộc dạng dễ sụt cân mà khó tăng lại. Mỗi lần khám sức khỏe, bác sĩ đều chỉ vào chỉ số BMI trên phiếu mà dặn cậu phải kiểm soát cân nặng tốt hơn.
Nhưng Lục Ngu lại không quá để ý đến chuyện này, người lo lắng vẫn luôn là Tống Giản Lễ.
"Hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2745086/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.