Ác mộng của Tiêu Đồng diễn ra đứt quãng, không phải mỗi đêm đều có, nhưng ba ngày thì có hai đêm không ngủ cũng đủ khiến người ta âu sầu. Hơn nữa từ hôm đó nàng lại bị nghiện thuốc lá, thứ đã cai được gần hai mươi năm, không ngậm gì trong miệng thì lòng bắt đầu ngứa ngáy, ngay cả Trần Hồi cũng không hiểu được.
"Sư phụ, em sống với cô lâu vậy rồi cũng chưa từng thấy cô hút thuốc, sao tự nhiên lại nghiện thuốc lá nặng vậy?" Trần Hồi kề sát vào người Tiêu Đồng ngửi một cái, cố ý bóp mũi phẩy phẩy tay ghét bỏ, "Cô nói xem cô thích sạch sẽ như vậy, thế mà cái mùi khó ngửi thế kia cũng không nghe thấy, đúng là lạ."
"Nặng mùi lắm à?" Tiêu Đồng đang kẹp một điếu thuốc trong tay, đành khổ sở dập đi, "Khụ, đó là tại em chưa thấy cái lúc tôi nghiện nặng."
"Êu, đúng là không tin được, người nghiêm túc đĩnh đạc như sư phụ vậy mà hồi trẻ lại ăn chơi như vậy nha." Trần Hồi chưa từng nghe nàng kể về thời trẻ của mình, vô cùng tò mò, "Sư phụ, sao hồi đó cô quyết tâm cai thuốc được vậy?"
Trần Hồi không phải chưa từng thấy người nghiện thuốc nặng, thân thích bên bà nội cô thì đàn ông đều hút thuốc, những năm trước Trần Hồi về thăm bà có giáp mặt mấy lần, mấy người đó, cả móng tay lẫn răng đều bị khói hun vàng khè, nhất là mỗi khi đứng gần đều ngửi thấy mùi rất buồn nôn, Trần Hồi suýt chút nữa là phun ra tại chỗ. Sau đó cô nghe bọn họ tán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khiet-phich/1051191/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.