Ác mộng đến không có dấu hiệu báo trước, vào tối một ngày nọ, đột nhiên Tiêu Đồng bật người tỉnh dậy, mùa đông buốt lạnh thế mà trên lưng nàng đổ ra một tầng mồ hôi, thấm ướt cả áo ngủ. Tiêu Đồng lau mặt, nuốt nước bọt, sau đó không ngủ lại được nữa.
Tiêu Đồng mở đèn trần, đèn bàn, trong phòng có đèn gì đều mở lên hết, sau đó đắp kín chăn nhìn trần nhà, nhìn đến hừng đông. Sáng hôm sau lúc mở cửa hàng, Tiêu Đồng nói mình bị cảm không thoải mái, để Trần Hồi xuống một mình, điểm tâm cũng không ăn, đến hơn chín giờ sáng, lúc ánh nắng rọi xuyên vào cửa sổ nàng mới thiếp đi được một lúc.
Trần Hồi chỉ có một mình cũng không muốn ăn sáng, hôm đó không đến quán Du Khinh Hàn mua điểm tâm mà mở tủ lạnh lấy hai lát sandwich ăn cùng với một ly sữa bò. Du Khinh Hàn thấy Trần Hồi không tới, đoán ngay là Tiêu Đồng có chuyện, cô vờ như lơ đãng bước vào tiệm may, nhìn một vòng quả nhiên không thấy bóng dáng Tiêu Đồng.
Du Khinh Hàn hỏi Trần Hồi: "Sư phụ em đâu?"
Trần Hồi đang vẽ phác thảo thiết kế, không rảnh nói chuyện với Du Khinh Hàn, thuận miệng nói: "Bị bệnh, đang nằm nghỉ rồi."
"Bị bệnh?" Du Khinh Hàn sốt sắng hỏi: "Bệnh gì? Nghiêm trọng không?"
"Cảm cúm, sáng nay nói nhạt miệng nên không muốn ăn điểm tâm, em có cặp nhiệt độ cho cô ấy, không thấy nóng, chắc là do trở trời nên bị cảm lạnh."
"Vậy tí nữa tôi nấu cháo, trưa nay em bưng lên cho sư phụ, không ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khiet-phich/1051192/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.