Tốc độ xe được đẩy lên tối đa, tay Du Khinh Hàn nắm chặt vô lăng, không hề nuốt lời, chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã chạy từ ngoại thành đến công viên Lam Từ trong nội thành.
Tiêu Đồng vẫn không cúp điện thoại, Du Khinh Hàn ngừng xe lập tức hỏi vị trí của nàng, nàng trả lời đứt quãng cũng không rõ ràng lắm, Du Khinh Hàn đi vào tìm kiếm sâu trong công viên. Cũng may mà cô biết rõ công viên này, nhanh chóng tìm thấy Tiêu Đồng.
Trong một góc tối vắng người, ánh đèn đường bị những tàng cây cao khuất lấp, trở nên cực kỳ u tối, cách hai hàng rào chắn, Du Khinh Hàn có thể nhìn thấy ở xa xa dưới gốc cổ thụ, lờ mờ có một bóng đen, có vẻ như có người đang ngồi ở đó. Lại nhìn sang bên cạnh, dường như còn nằm một người, không biết là còn sống hay đã chết.
"Tôi thấy em rồi." Du Khinh Hàn nói vào điện thoại một câu, sau đó cúp máy.
Du Khinh Hàn vội chạy tới, nhảy qua hai hàng rào cao bằng nửa thân người, xuyên qua lùm cây, đứng trước mặt Tiêu Đồng, mang theo hơi thở gấp gáp, ống quần cô dính đầy bùn đất lẫn với cỏ khô.
Tiêu Đồng ngồi bên cạnh một gốc cây to, ôm đầu gối run rẩy, tóc không dài hơn một tấc, vừa ngắn vừa lởm chởm, quần áo của nàng bị xé rách nát, lộ ra xương quai xanh cùng với một mảng da tay trắng xám, vẫn còn run lẩy bẩy dưới ánh trăng.
Du Khinh Hàn cởi áo khoác của mình bọc lấy người Tiêu Đồng, ôm nàng vào ngực. Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khiet-phich/1051214/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.