Ba giờ sáng, Du Khinh Hàn lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, khoác quần áo xuống giường, ra khỏi phòng, đứng ở hành lang nhìn xung quanh một chút, xác định vị trí, sau đó rẽ trái, theo ánh đèn lờ mờ đi về phía trước, lại rẽ thêm mấy lần, đứng trước cửa một phòng bệnh.
"Nhị tiểu thư." Một vệ sĩ trực đêm đang dựa vào góc tường đứng bật dậy như cọc gỗ, thấy Du Khinh Hàn tới, bước ra chào hỏi.
"Tiêu Đồng ngủ rồi?" Du Khinh Hàn hỏi.
"Hơn mười giờ đã ngủ, Nhị tiểu thư không cần phải lo lắng."
"Biết rồi." Du Khinh Hàn xua tay, vệ sĩ lần nữa lui về chỗ tối.
Du Khinh Hàn đứng mấy phút ở cửa, hồi lâu sau mới đi vào.
Hành lang rất tối, thế nhưng trong phòng lại rất sáng, Tiêu Đồng sợ tối, đèn lớn đèn nhỏ trong phòng đều bật sáng 24/24, từ lúc Tiêu Đồng vào đây thì chưa từng tắt, ngay cả đèn ở cửa phòng tắm cũng vậy. Mặc dù vậy Tiêu Đồng cũng không ngủ yên giấc, dù cho vì tác dụng của thuốc an thần mà chìm vào giấc ngủ thì lông mày lúc nào cũng nhíu chặt, lúc tỉnh nàng mang vẻ mặt ngây ngô, để tất cả sầu khổ đem vào trong mơ.
Thế nhưng tối nay rất khác.
Du Khinh Hàn ngồi xổm bên cạnh giường Tiêu Đồng, nhoài người ở mép giường lặng lẽ ngắm gương mặt nàng. Đêm nay không dùng thuốc, là tự nàng đi ngủ, ngủ vô cùng an yên, lông mày cũng không nhíu, nét mặt cũng không đau đớn, thậm chí khoé môi còn cong lên, có vẻ như đang mơ một giấc mơ ngọt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khiet-phich/1051233/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.