Cơm nước xong, Cảnh Hành chủ động giúp Tiêu Đồng rửa chén nhưng bị nàng từ chối. Tiêu Đồng để Cảnh Hành vào phòng khách xem ti vi, tự mình dọn dẹp chén đũa rồi vào nhà bếp rửa.
"Tiêu Đồng, chị cực khổ làm một bàn lớn đồ ăn ngon cho em, em nên giúp chị rửa chén, chị còn khách sáo với em gì chứ." Cảnh Hành xắn tay áo lên muốn tiến vào nhà bếp hỗ trợ, nhưng bị Tiêu Đồng ngăn ở ngoài.
"Không cần đâu, A Hành, một chút chuyện thôi làm nhanh lắm, em vào phòng khách ngồi một lát đi, chút nữa chị gọt hoa quả cho em ăn."
"Vậy cũng không được, ở nhà của chị ăn chùa uống chùa không làm gì cả, sau này em xấu hổ không dám đến nữa." Cảnh Hành chỉ nghĩ là Tiêu Đồng khách sáo với mình, còn đang định đi vào nhà bếp, chỉ nghe Tiêu Đồng nói:
"Chị không thích người khác đụng vào đồ của chị."
Cảnh Hành sững sờ một chút, Tiêu Đồng nói xong lời này, bản thân cũng sững ra.
Không khí lập tức trở nên lúng túng, Cảnh Hành đứng ở cửa phòng bếp, tay áo còn đang xắn lên rất cao, bây giờ đi vào cũng dở mà trở ra cũng không hay, tay chân luống cuống, đến nửa ngày mới oan ức phun ra vài chữ: "Tiêu Đồng, em không phải người khác..."
Tiêu Đồng tự biết mình nói sai, lắp ba lắp bắp sốt ruột giải thích: "Chị không phải có ý đó! Chị chỉ là... A Hành, em cứ coi như chị có tật xấu... Chị..."
"Em biết, chị có bệnh sạch sẽ mà." Cảnh Hành khôi phục nụ cười trên mặt, thay Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khiet-phich/1051264/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.