"Chị không có điều ước gì sao?" Đối mặt với ước nguyện bị Trần Song đẩy tới trước mặt, Khương Tuyết không tiếp nhận. Thay vào đó, cô ngước lên nhìn nàng với vẻ hơi ngạc nhiên.
Trần Song bị nhìn chằm chằm, hơi quay mặt đi, "Có...... Cũng có."
"Vậy sao chị không viết vào?"
Ngón tay Trần Song nhẹ nhàng chạm vào tờ giấy ước nguyện, sợi tơ đỏ trên đó bị gió thổi bay.
Nàng mím môi. Ngay khi Khương Tuyết cho rằng nàng sẽ không nói, phía trên truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Bởi vì nó chưa bao giờ xảy ra."
Khương Tuyết lại ngẩng đầu lên.
Cô thấy trong mắt Trần Song vẫn không có cảm xúc gì, dường như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo ảnh của cô.
Một lời thúc giục khác từ các nhân viên qua "loa phóng thanh": "Du khách đến trước xin vui lòng tranh thủ thời gian thời gian viết thiệp, xin đừng làm tắc nghẽn đám đông."
Khương Tuyết định thần lại và nhìn thấy ngón tay của Trần Song vẫn cố chấp ấn tờ giấy ước nguyện, đẩy đến trước mặt cô. Cô không còn do dự nữa, lấy tờ giấy ước nguyện.
"Được, vậy em viết." Khương Tuyết nghe thấy thúc giục có chút vội vàng, bút trong tay cũng nhanh hơn. Vừa viết vừa nói: "Không được nhìn lén."
Trần Song buông tay, không biết là do Khương Tuyết "chấp nhận" hay do nàng không phải gánh chịu "gánh nặng" viết điều ước, hơi thở của nàng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Viết xong, hai người tiến vào quảng trường có cây đại thụ dưới sự hướng dẫn của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-chien-khong-rung-dong-beta-quan/2862892/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.