Lôi Kình nghe xong lời nói của hắn liền ngẩng đầu, trong tay cầm ba lá bài, hoàn toàn quên mất việc Tô Lạp đã không còn ở bên cạnh mình từ bao giờ, ánh mắt chuyên chú nhìn vào người đàn ông này, liếc trộm mấy lá bài trong tay, thổi ra một tầng sương trắng.
Người đàn ông Pháp mới ngồi vào vị trí đối diện liếc nhìn Lôi Kình một cái, xòe bài ra trong lòng bàn tay, người đàn ông mặc âu phục bên cạnh đốt dùm một điếu thuốc lá, điệu bộ hiển thị rõ, hắn không nói chuyện, chỉ ra dấu bảo có thể tiếp tục chia bài, khi bài vừa đưa tới tay, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi đẩy hết toàn bộ thẻ bạc ra.
Nét mặt Lôi Kình không nhìn ra được một tia biểu cảm, hơi nhếch khóe môi, điếu thuốc lá đang cháy dở hóa thành điểm sáng lập lòe trong đêm, cũng đưa tay đẩy ra toàn bộ thẻ bạc trên bàn.
***
Tô Lạp đi dọc theo hồ bơi về hướng đối diện, đứng ở bên đó nhìn sang bàn đánh bạc phía bên này, đột nhiên thấy nó trở nên rất nhỏ bé, thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện cũng nghe không rõ, Tô Lạp ngồi trên ghế dựa ven hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
***
"Ha ha ha!" Người đàn ông ngồi phía đối diện đứng dậy, vung xấp bài trong tay lên bàn, cười lớn nhìn về phía Lôi Kình: “Tiểu tử cậu hôm nay đến đây làm gì còn chưa rõ ràng sao? Thắng tiền, cậu cho rằng sẽ mang đi được à?”
"Không có gì là không thể mang đi! Chỉ là hôm nay tôi có muốn mang đi hay không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939739/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.