"Cái gì gọi là tắm không xong? Thế nào? Tắm xong rồi thì nhanh ra ngoài đi.” Lôi Kình liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gõ cửa phòng tắm.
"Lôi Kình. . . . . ." Tô Lạp nhẹ giọng kêu, trong lời nói nồng nặc ý vị bất đắc dĩ.
Ngoài cửa Lôi Kình sững sờ, đây là loại âm thanh gì, lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên anh dịu dàng như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Trong nháy mắt, toàn bộ dây thần kinh bị đông cứng ngắc, tiếp tục mong chờ cô sẽ nói ra cái gì.
“Anh có nghe tôi gọi không hả? Sao lại không lên tiếng?” Tô Lạp ngồi chồm hổm, cơ thể nhích từng bước về phía cửa phòng tắm, nắm chặt tay cầm, cô sợ anh xông vào sẽ bắt gặp một bộ dạng 囧 như vậy.
"Đang nghe, có chuyện gì em nói đi!" Lôi Kình cho một tay vào túi quần, hướng mặt về phía cửa phòng tắm, tay kia vẫn nhịp nhàng gõ lên đều đều. Ánh mắt ngưng đọng lên bóng dáng của cô thoát ra từ khe hở ngăn cách hai người, làm sao vậy? Ngồi chồm hổm trên đất, hơn nữa còn không ra được, chẳng lẽ đi tắm liền nhớ anh rồi hả?
Tô Lạp cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, há hốc mồm, ánh mắt hung ác khác thường, con bà nó! Bằng bất cứ giá nào! Đàn ông thì đã sao, cũng không phải là không hiểu những chuyện này, nói thì nói….
“Lôi Kình, ‘bà dì cả’ của tôi đến rồi, không có băng keo cá nhân cỡ lớn, anh ra ngoài mua giúp tôi đi, tôi vô cùng cảm kích!” Tô Lạp nói rất nhanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939809/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.