"Vậy sao! Cô cảm thấy tôi rất đểu à? Nếu như tôi không đểu, có thể ăn cô sao, xe này chỉ sợ cũng không phải đạp, mà trực tiếp sẽ bị cô phá hủy nói cũng không chừng! Còn nữa, cô đánh giá như vậy làm tôi cảm thấy vinh hạnh!" Dứt lời, cánh môi mỏng của Lôi Kình khẽ phớt lên gò má trái của cô, nhẹ nhàng hôn xuống một cái. Sau đó, gạt đôi tay đang níu giữ cổ áo mình ra, đưa chân đá văng cái chân đang tì lên cửa xe của Tô Lạp, nhìn cô búng tay một cái, nhảy lên xe rồi vụt đi.
"Mẹ kiếp! Khốn kiếp! Tên khốn kiếp! Không phải là người! Qủy đê tiện! Đồ lưu manh! . . . . . ."
"Trời ạ! Người này rất có thể dát vàng lên mặt mình rồi!"
Tô Lạp hướng về phía chiếc xe vừa chạy đi dậm chân khinh bỉ, mắng một hồi lâu, thấy trong ngõ nhỏ có người ra ngoài, mới miễn cưỡng cười cười mang theo tấm chi phiếu đi vào trong nhà.
Sáng tinh mơ, tia nắng mặt trời đầu tiên chiếc vào bên trên cửa sổ nhỏ trong một gian phòng ở khu Tứ Hợp Viện. Theo thời gian, nó dần dần đi xuống, len lén chiếu vào chiếc giường trắng pha chút xanh lam. Tấm chăn trên giường giật giật, người bên trong hơi ló đầu ra một chút, tóc tai loạn cào cào che khuất gương mặt.
"Lạp Lạp! Nhanh lên một chút! Trong nhà có người đến!" Mẹ Tô Lạp cầm một thanh dao gọt trái cây cùng với quả táo đang gọt dở, đi vào phòng ngủ của Tô Lạp.
"Để yên cho con một lát thôi! Buồn ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939830/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.