Biệt thự màu trắng tinh khiết nằm tọa lạc dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo, đèn xe le lói chiếu sáng, chậm rãi lái vào bên trong biệt thự.
"Đáng chết! Là ngủ thiếp đi hay là bị té xảy ra chuyện gì thật?" Lôi Kình mở cửa xe, ôm lấy Tô Lạp đang hôn mê, khẽ lắc lắc người cô.
"Này….. Cô giả chết sao? Đứng lên! Nhanh lên một chút!" Lôi Kình đưa tay đẩy cơ thể Tô Lạp một cái, thấy vẫn không tỉnh, liền đến gần thăm dò hơi thở một chút.
Ngón tay còn co lại được, tròng mắt vẫn bình thường, thân thể vẫn còn ấm. Sau một hồi lâu, mới tức giận đá cổ chân Tô Lạp một cái, "Cô nhóc đáng chết này, cư nhiên té gần chết cũng có thể ngủ?"
"Vù vù vù. . . . . ." Anh lại gần trước người của cô nghe ngóng, lập tức có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt cùng với tiếng ngáy nho nhỏ, hòa lẫn với mùi rượu khó ngửi, Lôi Kình bịt mũi lại, vòng tay qua eo ôm cô lên.
Buổi tối, biệt thự yên tĩnh khác thường, quản gia và người làm cơ hồ là không còn một mống, toàn bộ đề đã ra ngoài. Lôi Kình thích nhiều người bên cạnh, nhưng mà phải phân rõ là hạng người nào, anh thích những người có thể khơi mào lên dục vọng phóng túng của mình, hoặc chí ít cũng an ác giống anh. Những người đó….., anh thích cùng bọn họ sống chung.
Nhưng mà hướng về phía quản gia nghiêm chỉnh như vậy, người làm thì cứng đơ như máy móc, tất cả bọn họ anh chỉ có thể liếc mắt nhìn qua một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939855/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.