"Chưa có ra đời sao? Tôi luôn luôn là không gieo họa với trẻ vị thành niên."
Lôi Kình dựa vào ghế, cười cười,… cười cách ăn mặc của Tô Lạp hôm nay cùng lời vừa nói ra, hình như cô gái này anh vẫn không thể nào nhìn thấu, tính nết so với cơ thể còn khó đoán hơn!
"Cắt!"
Tô Lạp khinh thường quay đầu đi, lời anh nói nghe rất hay, giống như đang nói chính mình là màu áo thanh niên xanh biếc vô hại.
Nhìn gương mặt đáng ăn đòn này của anh còn không bằng nhìn tường, tường so với anh còn hài hòa hơn, đừng nói! Bên trên còn có hình một người đàn ông đang hái trà, thật sự nhìn vừa mắt hơn anh.
Lôi Kình cười khan mấy tiếng, cũng không để ý tới cô, cứ như vậy bắt đầu uống trà thơm.
Lúc này liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng lần nữa, Tô Lạp ngưa ngứa mũi, cố nhịn để không hắt xì hơi, cái mùi này tại sao lại nồng như vậy?
"Ai..u..Anh Kình! Chúng em cho là anh hoàn lương rồi đấy? Thời gian lâu như vậy không tìm chúng em nha!" Âm thanh này há chẳng phải ngậm khối lượng đường vượt quá mức hình dung rồi hả?
Khóe miệng Tô Lạp không nhịn được điên cuồng co giật, cô máy móc xoay đầu lại nhìn, hoàn lương? Chẳng lẽ người đàn ông trước mắt này cậy thế mẹ làm chức lớn làm càn bừa bãi?
Nhìn những người phụ nữ trước mắt này không có ai là người tốt, những người đàn ông kia thì không cần phải nói, chính là đem bọn họ tôn thành những bà chủ nhỏ.
"Anh dường như rất bận!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939882/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.