"Thả tôi đi. . . . . . . ?" Tô Lạp kinh ngạc, cả người cứng đơ, đứng yên một chỗ.
"Nếu không cô muốn ở lại chỗ này qua đêm?" Lôi Kình nhìn cô, đột nhiên cơ thể ngã về phía sau, đưa một chân thon dài ra, dáng vẻ cợt nhã ý bảo cô ngồi lên.
"Qua đêm? Trên trán anh có dán một trăm ngôi sao, tôi cũng khinh thường.” Cô nói qua, tiện thể xoay người thăm dò.
"Cái đó. . Tôi đi nha. . . Đi thật. . . ." Cô nói qua, đi từng bước một hướng ra cửa, vẫn không quên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lôi Kình một chút, hình như thật sự không có đuổi theo cô?
Tô Lạp như con mèo nhỏ chạy trốn khỏi phòng làm việc, thấy cửa thật sự đã đóng, hơn nữa còn có tiếng vang, đầu óc bỗng chốc giống như bắt được tia hy vọng to lớn, đạp lên bậc thang sâu hun hút, khí thế hùng dũng oai vệ chạy xuống lầu.
Đêm đen như mực, nhưng ở trung tâm thành phố này rõ ràng có sự khác biệt, phía trước cửa các công ty lớn đều có những đài phun nước lớn nhỏ, hơn nữa còn có bảng hiệu sáng chói đó nha!
"A ư!"
Tô Lạp giơ cao hai ngón tay, chịu đựng đau đớn nhảy lên, cô được giải thoát.
Rốt cuộc anh ta làm sao mà sảng khoái thả cô đi như vậy?
Chẳng lẽ liên quan đến việc đổi sang bộ quần áo màu trắng? Ừm! Quần áo màu trắng cũng giống da con người, trái tim anh cũng hóa thành màu đỏ!
"Tắc xi. . . . Ai ai. . . . Tắc xi. .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939886/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.