8.
“Bệ hạ, người phải làm chủ cho tần thiếp!”
Mạnh Tích Nhu quỳ trên mặt đất, tóc mai tán loạn, trâm cài rơi rụng đầy đất, váy dài dính đầy bùn. Nàng ta lúc này có bộ dạng chật vật thảm hại chưa từng thấy.
“Đủ rồi!”
Hắn mất kiên nhẫn, quát lớn: “Đừng tưởng rằng trẫm không biết các ngươi đã làm gì, còn không mau cút hết cho trẫm!”
Một trận khôi hài cuối cùng cũng kết thúc dưới sự phẫn nộ của Hoàng đế.
Nhưng mèo nhỏ không quay về được nữa.
Ngọc bội mất, mèo nhỏ cũng mất rồi.
Những hồi ức chung giữa ta và A Hành, cứ thế dần dần trôi đi.
“Nàng không muốn giải thích gì sao?”
Ánh nến nhẹ lay động, hắn đứng cạnh giường, cái bóng đen dài của long bào bao phủ lấy ta.
Đôi mắt ta trống rỗng, ngồi im ngơ ngẩn không nói gì. Sau một hồi lâu, khi hắn cho rằng ta sẽ không nói chuyện nữa, ta bỗng nhiên mở miệng: “Lương Châu sẽ bị chiếm đóng nhanh thôi, đúng không?”
“Ba châu ở Tái Bắc trước nay luôn viện trợ lẫn nhau, nhưng binh lực ở hai châu còn lại không ở trong tay ngài, mà ngài thì không dám điều động binh lính trong kinh đi viện trợ. Cho nên Lương Châu chỉ có thể bị chiếm đóng.”
Hắn vừa mới đăng cơ, triều cục chưa ổn, trong kinh không thiếu những tông thất đang ngo ngoe rục rịch có dã tâm riêng.
Hắn sẽ không và cũng không dám để cho kinh thành thiếu vắng binh lực của riêng mình.
“Muốn làm chuyện lớn tất phải hi sinh, trẫm là Đế vương.” Hắn cau mày, áp chế đi sự bực tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-hieu-tuong-tu-long-hoa-tro-tan/2076143/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.