Tôi hỏi Phương Ứng Trác:"Say rồi à?"
Loại bia này chưa đến mười độ, tôi uống thấy chẳng khác gì nước lọc, vậy mà Phương Ứng Trác mới uống nửa chai đã thấy chóng mặt. Tửu lượng thật kém, có thể thấy trước đây đúng là chưa từng động đến rượu.
"Hình như là vậy...?" Phương Ứng Trác đáp. "Chỉ là hơi chóng mặt, chứ không thấy khó chịu ở chỗ nào khác."
"Vậy là ngà ngà say thôi," tôi nói. "Uống đến mức này là được rồi."
Cũng là trạng thái mà tôi thích nhất.
Nhưng tửu lượng của tôi không phải dạng như cậu nhóc Phương Ứng Trác này, dù là trạng thái này thì tôi cũng đã lâu không trải nghiệm.
Có lẽ là tôi cố ý, trong tiềm thức sợ hãi cảm giác mất kiểm soát và mất ý thức, dù làm việc gì cũng phải giữ được sự tỉnh táo có thể kiểm soát.
Phương Ứng Trác lại lắc đầu:"Vẫn còn nửa chai nữa, tôi phải uống hết..."
Tôi bật cười:"Anh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?"
"Ừ." Phương Ứng Trác gật đầu. "Khá nặng."
Lúc này Phương Ứng Trác trông ngơ ngẩn, không còn lanh lợi như thường ngày, tôi chắc chắn là hắn đã say thật rồi.
Tôi lại thấy phản ứng của hắn hơi buồn cười, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phương Ứng Trác uống rượu, đã quen nhìn dáng vẻ thoát tục của hắn thường ngày, Phương Ứng Trác như thế này chỉ có mình tôi được thấy.
Vì vậy, tôi không ngăn cản hắn.
Phương Ứng Trác vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, dựa vào tôi uống bia, tôi sợ hắn ngã, nên ngầm đồng ý cho hắn làm vậy.
Một lọn tóc rủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-mai-giua-ba-chinh/808348/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.