Tôi và Trục Thanh không biết tên thật của nhau, nhưng điều đó dường như không còn quan trọng nữa. Qua từng lá thư gửi đi và nhận lại, chúng tôi càng hiểu thêm về nhau.
Trục Thanh nhỏ hơn tôi ba tuổi, sinh ra và lớn lên ở vùng núi Tây Nam, hiện đang học tại một trường cấp ba ở thị trấn Túc Thủy, địa chỉ nhận thư của em ấy luôn là "Nhà nghỉ Thất Nguyệt". Thành thật mà nói, chữ của Trục Thanh hơi xấu, tuy có phần giảm bớt tính thẩm mỹ, nhưng không ảnh hưởng đến việc em ấy truyền đạt những suy nghĩ của riêng mình cho tôi. Qua những lần trao đổi thư từ dài hạn, tôi thấy em ấy có kiến thức nhất định và tư tưởng riêng, đồng thời, trong những bức thư Trục Thanh viết cho tôi, tôi cũng cảm nhận được sự hoang mang và đau khổ của em ấy đối với hiện tại.
Trục Thanh kể cho tôi nghe, gia đình em ấy rất tệ, chưa từng cảm nhận được hơi ấm từ gia đình. Em ấy quanh năm sống ở vùng núi hẻo lánh, càng thường xuyên cảm thấy sự thiếu hiểu biết và nhỏ bé của bản thân, may mắn là thành tích học tập của em ấy khá tốt, có thể bước ra thế giới rộng lớn hơn thông qua kỳ thi đại học, em ấy mong chờ kỳ thi đó hơn bất kỳ ai, hy vọng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trục Thanh đã hỏi tôi trong thư, cuộc sống ở thành phố lớn như thế nào, tôi liền kể cho em ấy nghe tất cả những gì tôi biết, dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-mai-giua-ba-chinh/808525/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.