Nhà trọ đã lâu không về, tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Sau khi tôi kết hôn đã không còn ai vào ở nơi này, mọi thứ không rõ rệt nữa, nhưng vẫn nhìn ra vết tích tôi đã từng sống.
Tối hôm qua vào ở khách sạn là một việc sáng suốt, mời nhân viên chuyên nghiệp dọn dẹp xong mới vào ở liền có cảm giác hoàn toàn khác lúc trước.
Ấm áp, thoải mái.
Khắp nơi đều là hơi thở của phụ nữ độc thân.
Dù sao tôi khi đó, thật sự là một phụ nữ độc thân mất đi tình yêu.
Giờ đây, khi xa cách hai năm một lần nữa bước trên quê hương.
Lại trở về căn nhà trọ nhỏ năm ấy, mọi thứ dường như đã quay về điểm xuất phát.
Thứ bây giờ tôi cần nhất chính là một khởi đầu mới.
Sắp xếp từng bộ từng bộ quần áo, tôi bỗng nhiên cảm thấy làm phụ nữ thật sự vất vả quá. Từ đầu đến chân, đều phải kỹ càng hết mức.
Bật tivi lên, nghe âm thanh bên trong, tiếp tục làm việc còn dở.
Thói quen của người độc thân là khi ở một mình luôn thích bật TV lên nghe tiếng nói bên trong.
Thật ra cũng có thể nghe nhạc, nhưng mà những giai điệu tuyệt vời ấy sẽ luôn làm người ta dâng lên vô hạn ảo tưởng. Mà tôi, đã qua cái tuổi ấy rồi.
“Kính koong – kính koong –”
Chuông cửa vang lên. Không cần đoán, tôi cũng biết là ai.
Buông quần áo trong tay, tôi bước nhanh ra cửa.
“Hoan nghênh trở về.” Hình dáng quen thuộc, giọng nói quen thuộc, Niếp Phong đứng ở cửa dang hai tay ra.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-nhin-ong-xa-cuong-da/439783/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.