Mấy tháng sau, trong bệnh viện.
Tôi nhàn rỗi đọc sách, nghe nhạc.
Bụng tôi giờ đã to, thật sự không tiện đi lại. Nếu không phải bác sĩ đề nghị cùng với Lôi Nặc thúc ép thì mỗi ngày tôi đến tản bộ cũng lược bỏ thẳng.
Chỉ ra ngoài đi một chút, lại phải ưỡn bụng ra, thật sự là khó chịu.
Trước kia tôi từng thầm cười nhạo tư thế đi của phụ nữ mang thai, cần gì nhất định phải rẽ chân ra, đi lảo đảo như hình chữ bát chứ. (chữ bát: 八)
Nhưng bây giờ nhìn lại mình, cũng đang là bộ dáng như vậy.
“A……”
Cục cưng lại không ngoan! Một cử động tùy tiện rất nhỏ ở trong bụng thôi, cũng khiến tôi khẽ kêu một tiếng.
Vào lần đầu tiên, tôi sợ tới mức lập tức đứng lên.
Dần dần, cho tới hiện nay mới hơi tốt hơn.
Ngọt ngào vuốt ve bụng mình, một loại năng lượng vĩ đại sắp làm mẹ người ta ngày càng cuồng liệt hơn ở trong cơ thể.
Cầu vồng sau cơn mưa, luôn đẹp khiến người ta hoa mắt.
Sinh mệnh có được không dễ dàng này, lại khiến chúng tôi biết ơn sâu sắc.
“Em dậy rồi à?” Người đàn ông đứng ở cửa, sủng nịch nhìn tôi, cười đi đến.
“Ừm, anh mua về rồi phải không?” Buông sách, gian nan từ trên giường đứng dậy.
“Chờ một chút.” Anh vội vàng đi đến dìu tôi, sợ có sơ xuất gì đó.
Sau khi mang thai đến tháng thứ năm bác sĩ đã cho tôi về nhà ở, nhưng Lôi Nặc vẫn cẩn thận mời bác sĩ và hộ lý cả ngày đi theo chăm sóc. Làm cho cũng không khác gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-nhin-ong-xa-cuong-da/439801/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.