Trước khoảnh khắc này, Thời Tuế chưa bao giờ cảm thấy hai chữ “chia tay” đối với cô nặng tựa ngàn cân.
Cô rất nhút nhát. Nhút nhát đến mức thà một mình bỏ chạy thật xa cũng không dám nói ra hai chữ đó với Yến Thính Lễ.
Nhưng khoảnh khắc thật sự nói ra miệng. Giống như có xiềng xích nào đó rơi xuống khỏi người, tiêu tan, màn sương mù dày đặc trước mắt cũng tan đi.
Đúng vậy. Tất cả những chuyện này, có liên quan gì đến cô chứ? Tại sao cô phải giống như chuột trốn trong góc này?
Cô không vui. Tại sao không thể chia tay?
Yến Thính Lễ giống như không nghe thấy hai chữ “chia tay” mà khẽ nói: “Anh nói, sẽ không có lần sau.”
Thời Tuế đã không nghe thấy anh nói gì nữa. Chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, đôi mắt vốn xám xịt cũng dần sáng lên.
Vừa nghĩ đến việc chia tay với Yến Thính Lễ, cô liền cảm thấy dường như cả thế giới đều sáng bừng lên.
“Chúng ta chia tay.” Cô nắm chặt lấy tay áo Yến Thính Lễ, giống như nắm lấy hy vọng cuối cùng, không ngừng nói, “Yến Thính Lễ, chúng ta chia tay đi.” “Em không muốn tiếp tục như thế này nữa, em cầu xin anh, chúng ta chia tay đi.” “Có được không?”
Thời Tuế nghĩ. Có lẽ cô còn phát điên trước Yến Thính Lễ một bước.
Đến nỗi khoảnh khắc Yến Thính Lễ mặt không cảm xúc, dùng ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ nhìn cô, chậm rãi bảo cô “rút lại lời nói”.
Cô vẫn không hề cảm xúc. Vẫn lặp đi lặp lại: “Em nói, chúng ta chia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-vuot-qua-hoai-co/2728346/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.