Bên trong Lục tây viện , chiếc bàn ăn bị hất tung lên , tiếng chén dĩa vỡ loảng xoảng , thức ăn văng tung tóe trên sàn , nữ tử xiêm y màu lá chuối thở hộc hộc nắm chặt hai tay , sắc mặt rất khó coi , nàng nửa khóc nửa cười , giận dữ nói lớn :
- Tử Nhan , sao muội lại ngu ngốc như vậy ... biểu muội của ta ... hức hức ...
Một nô tỳ lên tiếng an ủi :
- Nương nương , người bình tĩnh lại đi nương nương ...
- Cút ... cút ra ngoài cho ta ...
Nàng tức giận rống lên , cũng nữ sợ hãi thối lui ra ngoài , Diệp Hạ trừng mắt như phát ra lửa , trước là con của ta , giờ là biểu muội của ta , hoàng hậu ta thề không đội trời chung với ngươi , cô nghiến răng lẩm bẩm :
- Tiện nhân ... cứ chờ mà xem ... món nợ này ta sẽ tính với ngươi gấp bội ...
Cùng thời điểm đó , Hiển Minh mở toan cánh cửa ở Khôn Ninh Cung , gian phòng trống rỗng không một bóng người , sắc mặt chàng tối sầm mang theo giận dữ hét lên :
- HOÀNG HẬU , NÀNG CHẾT VỚI TRẪM !
Ngoài thành , người ta trò chuyện râm ran khiến cả dãy phố ồn ào, náo nhiệt , bỗng nhiên từ xa có những tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới , mọi người sợ hãi chạy tản vào hai bên lề , nam tử tuấn mỹ một thân y phục nâu sẫm cưỡi một con tuấn mã màu trắng chạy qua , nữa tóc trên búi lên cao , nữa tóc dưới xõa dài phiêu dật trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoa-truong-menh/1960951/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.