“Này anh đừng cản em, đêm nay em nhất định không say không về.” Cố Thanh Huyền vừa đến bar đã lôi toàn bộ rượu quý Tiếu Diệc Phi cất trong hầm ra hỏi thăm một lượt.Vốn biết tửu lượng đáng sợ đến long trời lở đất của Cố tiểu thiếu gia, hắn làm sao dám để cậu uống hết, còn không lo Cố *mặt than* kia hỏi tội mình sao.Tranh thủ lúc Cố Thanh Huyền kêu ca buồn khổ, hắn ra dấu cho đàn em đi pha loãng mấy chai rượu mà cậu đã chọn, tỉ lệ một phần chín mươi, một trăm gì đó, đại khái chẳng khác nào nước lã có mùi.“Anh không tin em sao? Em chính là ngàn ly không say nha.
Nào, cạn ly!” Sau khi uống cạn chai rượu thứ năm hơn bốn mươi độ cồn, ngoại trừ cảm giác mắc tiểu đến nặng bụng thì Cố Thanh Huyền chẳng thấy mờ ảo tí nào.
Hoa mắt, chóng mặt, say sưa đến quên cả bi sầu đâu?Không thể nào lão Tiếu bị gạt nhập phải lô rượu giả đi? Cố Thanh Huyền sau lần thứ tư đi vệ sinh đưa ra nghi vấn to đùng, lại chẳng nỡ để anh bạn già bị sốc, đành tiếp tục giả say hùa theo người nọ.Tiếu Diệc Phi càng đau khổ hơn, hắn ta vốn chính là tửu lượng nhất đẳng, cho dù có thực sự uống năm chai rượu chưa pha loãng thì cũng không làm khó dễ hắn, nhưng vì để Cố tiểu gia tin tưởng nồng độ rượu mạnh, hắn cũng phối hợp giả say với người.Cho nên hiện tại, dàn vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn vào chính là tấm tắc khâm phục khả năng diễn xuất của hai nhân vật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai/438097/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.